Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng
Chương 1 :
Ngày đăng: 09:59 18/04/20
Giờ cao điểm buổi chiều, thùng xe tàu điện ngầm.
Không khí ngột ngạt, người người chen chúc, mùi mồ hôi thối hoắc và mùi nước hoa giá rẻ bắt cặp chém giết nhau, khó phân cao thấp.
Một cô gái ăn mặc đồng phục cấp ba hệt như bị hoàn cảnh chẳng ra sao chọc cho bức bối, cau mày dịch sang phía cửa một bước, thân thể dán chặt ở trên cửa, như muốn lập tức thoát khỏi thùng xe này.
Qua vài giây, cơ thể cô gái chợt run lên, khuôn mặt tức khắc đỏ bừng.
Phía sau cô gái là một người đàn ông.
Người đàn ông ấy mặt mũi đáng khinh, cha con cọng tóc bôi sáp sáng lòe phí công trấn giữ trên da đầu đang bị thất thủ từng tấc một, cả người ngấy mỡ hệt như xúc xích nướng thành tinh, cơ thể béo lùn dính sát vào người cô gái rung động theo quy luật.
Giữa hai người đã xảy ra gì có thể nói là vừa xem hiểu ngay, nhưng người xung quanh đều giả bộ như không phát hiện.
Lúc này, một cô gái khác vốn dĩ đứng ở chỗ cách cửa xe ba mét có hơn cố chen qua mọi người, xách theo bịch lớn bịch nhỏ cắn răng mở một đường máu, đứng ở bên cạnh cô gái văn tĩnh.
Ngoại hình cô gái xinh đẹp mới chen qua tương đối đáng chú ý, ngũ quan cô xuất chúng, trang điểm tinh xảo, gương mặt nhỏ bằng bàn tay tựa như một mảnh cánh sen trắng hồng.
Trong tích tắc cô xuất hiện, không khí ngột ngạt xung quanh phảng phất mùi hương thoang thoảng tươi mát của rừng rậm sau cơn mưa.
Cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy, còn cao hơn gã đàn ông đáng khinh kia non nửa cái đầu.
Cô lộ ra một nụ cười có thể nói là ngọt ngào với gã đàn ông đáng khinh nhìn chằm chằm mình ngây ngốc, ngay sau đó hơi hơi khom người, nhẹ nhàng nắm lấy một ngón tay gã đáng khinh.Advertisement / Quảng cáo
Gã đáng khinh cười một tiếng, đang muốn nói chút gì đó, cô gái xinh đẹp liền giành trước há miệng nói: “Người anh em, chơi lưu manh sướng lắm hả?”
Là giọng thiếu niên trong sáng, mang theo tràn đầy trào phúng.
“A……” Tròng mắt gã đáng khinh gần như rớt khỏi hốc mắt.
Gã đang ngây ngốc, thiếu niên giả gái bỗng nhiên hất tóc giả trước ngực ra sau đầu, hất cằm lên lộ ra hầu kết không thể làm giả.
Biểu cảm của gã đáng khinh hoảng sợ đến độ hệt như bị sàm sỡ: “Đờ mờ!”
Cổ tay cậu trai xoay một cái, ép ngón giữa thô ngắn của gã đáng khinh cong về phía sau theo một góc độ khoa trương.
Gã đáng khinh đau đến hai chân mềm nhũn, ngũ quan vặn vẹo quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh nhỏ giọt chảy xuống.
Thời gian đếm ngược sống lại này, tăng theo số lần nhân vật tử vong trong một khoảng thời gian, có thể tích lũy ra hơn mười phút, hiển nhiên là bởi vì nhân vật của Lâm Tinh Hà trong khoảng thời gian ngắn bị giết rất nhiều lần.
Trong khung chat của game, một ID đang điên cuồng chat riêng với Lâm Tinh Hà.
Ỷ kiếm túy thiên thương: “***, rác rưởi dám đánh ba mày, dưới đất có lạnh không?”
Ỷ kiếm túy thiên thương: “SB, tay não song tàn, mẹ mày có phải *** sinh mày hay không?”
Vương Tiểu Khê xem hai câu liền tức giận đến giậm chân, kêu lên: “Mắng hắn! Mắng chết hắn!”
Lâm Tinh Hà tức giận đến đỏ mặt ngồi cứng đờ trên sofa, cả người rất giống một bức tượng sắt bị nung nóng đỏ, tận đến khi Vương Tiểu Khê hùng hùng hổ hổ duỗi tay đoạt bàn phím của cậu, cậu mới hoàn hồn lại bảo vệ bàn phím, không quá nhanh nhẹn gõ chữ đánh trả: “Bạn có thể có chút tố chất không?”Advertisement / Quảng cáo
Giống Vương Tiểu Khê, Lâm Tinh Hà cũng là loại hình mỹ thiếu niên, cơ mà phong cách khí chất hai người lại hoàn toàn khác biệt.
Mắt Vương Tiểu Khê tròn xoe, biểu tình sáng ngời linh động, dường như mỗi một tế bào toàn thân trên dưới đều rót đầy nguyên khí, ngày thường có vẻ đáng yêu, lúc phát hỏa lại không thua khí thế.
Còn Lâm Tinh Hà, ánh mắt cậu thoạt nhìn rất giống một bé mèo con chưa cai sữa, môi cười bẩm sinh luôn cong lên mềm mại, lại dễ dàng đỏ mặt, lúc nổi giận quả thực không hề có lực uy hiếp gì đáng nói.
Ỷ kiếm túy thiên thương lại mắng ba câu, Vương thiếu hiệp chân thực nhiệt tình, ở bên cạnh giúp Lâm Tinh Hà nghĩ ra lời mắng, một câu xuất sắc hơn một câu.
Nhưng Lâm Tinh Hà lại không mắng, chỉ nề nếp gõ chữ: “Bạn mắng mình thì thôi, đừng có mắng mẹ mình.”
Ỷ kiếm túy thiên thương nghe vậy, tiếng ác như nước, quyết đoán chửi mẹ năm câu.
“Cậu đừng đáp lại, chờ tớ xử hắn!” Vương Tiểu Khê bịch bịch chạy về bàn, lấy tư thế lôi đình vạn quân đặt mông ngồi ở trên ghế xoay, dùng một lá bùa truyền tống di chuyển tới bản đồ của Lâm Tinh Hà, chuẩn bị chi viện người bạn tốt mềm moe dễ khinh.
Lâm Tinh Hà tức giận đến lồng ngực phập phồng, run rẩy đưa tay gõ chữ, dùng lý lẽ biện luận: “Mình không có muốn đánh bạn, mình chỉ đánh dã quái, kỹ năng AOE không cẩn thận lan đến gần bạn, hơn nữa mình đã xin lỗi bạn trước rồi, hiện tại mình cũng yêu cầu bạn xin lỗi mình.”
Nhưng mà Ỷ kiếm túy thiên thương đã bắt đầu mở miệng khai quật phần mộ tổ tiên Lâm gia.
Lâm Tinh Hà tức giận trong lòng, càng ngày càng nóng, thở phì phì đẩy bàn phím một cái, dùng ngôn ngữ có tính công kích nhất đối với cậu để phát tiết lửa giận: “Người này, hình như bị bệnh.”
“Cậu không thể mắng câu nào tàn nhẫn chút hả!” Vương Tiểu Khê tức giận đến đá chân, xoay ba vòng trên ghế xoay!
Hết chương 1