Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 58 : Kêu chị dâu và tình cảm giả dối

Ngày đăng: 09:59 18/04/20


Đảo mắt lại là một tuần qua đi, tuần trước vì làm sinh nhật cho Thẩm Ngôn mà Vương Đại Hải không về nhà cha mẹ, tối thứ sáu tuần này sau khi Nhị Trung tan học, Vương Đại Hải đón em trai và Thẩm Ngôn, ba người cùng nhau trở về.Hơn bốn tháng này, mỗi cuối tuần về nhà Vương Đại Hải đều để Thẩm Ngôn lấy thân phận “bạn của Vương Tiểu Khê” đi theo, sợ chú Thẩm nhân lúc anh không ở đó mà xuống tay với Thẩm Ngôn.



Vốn dĩ Vương Đại Hải tương đối thấp thỏm đối với chuyện này, chung quy thì bạn bè thỉnh thoảng về nhà làm khách là chuyện bình thường, nhưng nào có ai mỗi tuần đều đi theo. Vương Tiểu Khê nhìn ra Vương Đại Hải lo lắng, để làm chuyện này có vẻ càng hợp lý, Vương Tiểu Khê lại kể sơ lược với ba mẹ một lần về câu chuyện luân lý gia đình “mẹ ruột bỏ trốn nhiều năm ba ruột tái hôn mẹ kế sinh một đứa em” mà lúc ấy từng kể với Vương Đại Hải, để giải thích vì sao mỗi tuần mình đều dẫn Thẩm Ngôn về nhà.



“…… Không phải quan hệ của em ấy với người nhà rất căng sao, khoảng thời gian trước ba em ấy ghét em ấy không nghe lời, muốn đưa em ấy đến trung tâm cai net để cải tạo,” Vương Tiểu Khê liều mạng tạo ra bầu không khí khủng bố, “Như cái kiểu của Dương Vĩnh Tín* á, đi thẳng vào nằm ngang khiêng ra.”



*Bác sĩ Dương Vĩnh Tín đến từ Bệnh viện Nhân dân Lân Nghi, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc, dùng phương pháp sốc điện để điều trị chứng “nghiện internet”



Mẹ Vương hít một hơi: “Đây mà là con ruột hả! Người đó sao mà làm cha được? Người một nhà có cái gì mà không thể thương lượng đàng hoàng, có con út là mặc kệ con lớn hả?”



“Đúng vậy, thật quá đáng, lúc con với anh hai nghe nói cũng sợ ngây người.” Vương Tiểu Khê tiến hành biểu diễn sinh động như thật, “Mấy cái trường cai net đó chỉ cần phụ huynh đồng ý thôi là dám trực tiếp bắt người luôn, lần trước cha em ấy dẫn hai huấn luyện viên đến trường chặn người, bị con với anh hai đuổi đi. Anh hai con mới nói như vầy không được, lỡ như trên đường tan học Thẩm Ngôn bị bọn họ ụp bao tải nhét lên minibus mang đi mất thì làm sao giờ, nên con nói em ấy cuối tuần về nhà chung với bọn con đi, bằng không lỡ như bị bắt đi thật thì cuộc đời em ấy không phải sẽ bị huỷ hoại sao, anh hai con liền đồng ý.”



Mẹ Vương vui mừng vỗ vỗ bả vai Vương Tiểu Khê: “Con trai mẹ giỏi thật, chuyện này làm đúng.”



Dưới sự dốc lòng diễn xuất của Vương Tiểu Khê, ba Vương mẹ Vương thuận lợi tiếp nhận việc mỗi cuối tuần Thẩm Ngôn cùng nhau về chơi, mẹ Vương lại càng xem Thẩm Ngôn mặt đẹp mũi đẹp lại ăn nói ngọt xớt trở thành một nửa con trai, vừa đến cuối tuần liền bận trước bận sau thúc giục chồng với con trai làm cho Thẩm Ngôn đồ ăn cậu thích.



—— Mẹ Vương được chồng cưng chiều cả đời, không thường xuyên xuống bếp, món lành nghề cũng chỉ có mỗi việc nấu nước sôi, chỉ có thể thông qua việc thúc giục người khác làm để biểu đạt tình cảm yêu thích đối với Thẩm Ngôn.



Ba người về đến nhà, đầu tiên là Thẩm Ngôn tham mưu giúp mẹ Vương về quần áo mới mà tuần này bà mới mua, đề ra vài kiến nghị phối đồ, trong quá trình xem quần áo lại không dấu vết mà bóng gió khen mẹ Vương 360 độ từ giá trị nhan sắc đến khí chất, sau khi cày full độ thiện cảm của mẹ Vương tuần này, Thẩm Ngôn sung sướng lắc cái đuôi hồ ly lên thư phòng ở lầu ba làm bài tập.



Thư phòng, Vương Tiểu Khê đang ở trước kệ sách tìm sách đọc, hai nhóc gay gay trao đổi ánh mắt một đợt, Thẩm Ngôn ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Anh.”



Advertisement / Quảng cáo



“Ừm.” Vương Tiểu Khê uy nghiêm gật đầu.



Thẩm Ngôn: “Kêu chị dâu đi.”



Vương Tiểu Khê: “……”



Vương Tiểu Khê trừng to mắt, giơ sách trong tay lên, làm bộ muốn đánh người.



Thẩm Ngôn cười xấu xa chạy ra sau bàn học, nói: “Em sai rồi sai rồi, đừng đánh em.”



“Không nói giỡn,” Vương Tiểu Khê thu lại vẻ giận dữ, nghiêm túc hỏi, “Em với anh hai anh rốt cuộc là chuyện thế nào?”



“Là như anh nghĩ đó.” Thẩm Ngôn chất từng quyển từng quyển vở bài tập ở trên bàn, lại rút ra một tờ phiếu điểm quơ quơ trước mắt Vương Tiểu Khê, nói, “Em không có chậm trễ chính sự, anh xem xếp hạng bài kiểm tra đầu vào của em này.”




Vương Đại Hải ngẩn ra, trọng điểm lập tức chuyển dời đến việc sợ em trai bị ấm ức, vội vàng hỏi: “Nhà hắn nói thế nào? Em gặp người nhà hắn chưa?”



“Gặp rồi……” Vương Tiểu Khê xấu hổ, gãi gãi đầu, “Thật ra là ngoài ý muốn, ngay lúc nghỉ hè, có một ngày em mặc đồ con gái đi ra ngoài chơi với ảnh, đụng phải mẹ ảnh ở trên phố.”



Ngày đó, Lý Lan Phong tháp tùng Vương Tiểu Khê mặc đồ nữ đi xem túi xách ở trung tâm thương mại, hai người đều xem rất là nhập tâm.



“Anh cảm thấy kiểu này rất hợp với em.” Lý Lan Phong cầm lấy một cái túi xung quanh được nạm thủy tinh chính giữa còn có một cái nơ bươm bướm bự chảng, ướm ướm trên người Vương Tiểu Khê một chút.



Advertisement / Quảng cáo



Sắc mặt Vương Tiểu Khê mê man, đang muốn mở miệng, một giọng nữ trung niên làn điệu lười biếng vang lên ở một bên: “Khó coi.”



Nói xong, một bàn tay từ bên vươn tới, lấy một cái túi cầm tay màu trắng buộc dải lụa xanh trắng hồng khác lên, đưa tới trước mắt Vương Tiểu Khê, chậm rì rì nói: “Cái này cũng không tệ lắm, thử xem.”



Bàn tay kia khớp xương mảnh mai, đường cong thon dài, một chiếc vòng ngọc xanh mởn ướt át tôn cổ tay lên trắng như trăng non, Vương Tiểu Khê theo bàn tay kia nhìn sang, thấy một người phụ nữ xinh đẹp lại khí phách, đang dùng biểu cảm dường như là hiền lành nhất mà bà có thể làm ra được để mà nhìn mình.



Lý Lan Phong quay phắt đầu lại, sợ tới mức nhảy dựng tại chỗ, thất thanh kêu lên: “Mẹ!?”



Chân Vương Tiểu Khê nhũn ra, vội đỡ lấy quầy, cười ra tám cái răng xán lạn với mẹ Lý, lại không dám lên tiếng.



“Làm sao vậy, sợ thành như vậy.” Mẹ Lý xùy một tiếng cười khẽ, liếc Lý Lan Phong cùng với cái túi xách thủy tinh nơ bướm trong tay hắn một cái, bĩu môi, vẻ ghét bỏ nồng đậm gần như sắp hóa ra thành thật thể, “Cùng một cái ánh mắt như ba con.”



Lý Lan Phong: “……”



Lý Lan Phong im hơi lặng tiếng đẩy Vương Tiểu Khê ra phía sau mình, cười gượng chu toàn với mẹ hắn: “Ha ha, à, con tùy tiện lấy thôi, mẹ đi dạo phố một mình à?”



“Một mình.” Mẹ Lý lười biếng kéo dài giọng đáp lời, đôi mắt không nhịn được ngó Vương Tiểu Khê, hỏi, “Hai đứa khẩn trương cái gì? Đứa nhỏ kia sao không nói lời nào?”



“Không khẩn trương, cái đó, cổ họng em ấy bị viêm, nói không được.” Lý Lan Phong lau mồ hôi lạnh trên trán.



Thật ra hắn đã come out được tàm tạm rồi, chỉ còn thiếu mỗi ải của người nhà nữa thôi, nhưng Lý Lan Phong vốn định tự mình thuyết phục bọn họ trước, rồi lại để Vương Tiểu Khê gặp mặt họ, sao có thể dự đoán được lần đầu tiên gặp mặt lại đột ngột như thế.



“……” Vương Tiểu Khê vẫn duy trì nụ cười xán lạn kiểu con gái ngốc nhà địa chủ, liều mạng gật đầu với mẹ Lý, để bày tỏ mình thật sự là bị viêm cổ họng.



Mẹ Lý ngẩn ra một lát, đột nhiên che miệng cười ra tiếng, vỗ hai phát thật mạnh trên lưng Lý Lan Phong, vừa cười vừa nói: “Còn lừa mẹ! Đã nhìn chằm chằm hai đứa nửa ngày rồi, trước khi mẹ tới không phải nó nói chuyện rất tốt đó sao? Còn không phải chỉ là con trai thôi à?”