[Dịch]Quan Bảng

Chương 1582 : Rung động

Ngày đăng: 06:21 06/09/19

Quỳ xuống! Ánh mắt Khương Đào Lý lạnh băng đảo qua đám con cháu, không hề có ý thương lượng, hung hăng hô. Cha! Khương Chi Sơn ngoài ý muốn kêu lên. Quỳ xuống! Khương Đào Lý không hề có ý thỏa hiệp, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Chi Sơn: Sao vậy? Chẳng lẽ ngay cả lời của tôi mà anh cũng dám không nghe? Không dám! Không dám! Khương Chi Sơn vội vàng quỳ xuống, đám người Khương Chi Thủy cũng quỳ xuống, cả đám người vừa rồi còn đứng thẳng lúc này đều quỳ rạp xuống đất. Cho tới nay tôi làm sao giáo dục các anh chị, các anh chị làm người làm việc lại thế nào? Sự tình trước kia tôi có thể không trách, nhưng nhìn hành vi hôm nay của các anh chị, các anh chị tự vấn lòng, thật sự có mặt mũi tự xưng mình là con cháu của Khương Đào Lý này sao? Khương Đào Lý gầm lên. Cha, tụi con làm gì chứ? Khương Chi Đoán thấp giọng nói. Câm miệng, còn dám già mồm! Khương Đào Lý tức giận quát: Các anh chị đã làm gì? Đều nghĩ tôi là người mù kẻ điếc sao? Đã cho rằng tôi không nhìn thấy sao? Trước kia phẫu thuật, các anh chị làm sao đối đãi Trần Tứ Quý, biết hắn là ai không? Ngay cả tôi cũng không dám càn rỡ với người ta, đó là người mà tôi tôn trọng, há có thể cho phép các người tùy tiện trách mắng? Sau khi phẫu thuật, các anh chị đã đối đãi Tô Mộc như thế nào? Ngay lúc cửa phòng phẫu thuật mở ra, có ai đi tới hỏi thăm qua tình huống của Tô Mộc ra sao? Các anh chị đừng nghĩ tôi hoàn toàn không biết gì, nơi này có cameras! Tôi nhìn thấy sắc mặt Tô Mộc tái nhợt, mà các người thì sao? Các người đã làm gì? Cứ như ong vỡ tổ chạy vào, không ai thèm phản ứng Tô Mộc. Tô Mộc là ân nhân cứu mạng của tôi, là ân nhân của Khương gia, các người cũng dám làm như thế, bây giờ còn dám chất vấn tôi! Trong trại an dưỡng có cameras, đương nhiên phòng phẫu thuật cũng có, nhưng đã bị Tô Mộc phá hủy. Nếu bại lộ bí mật của hắn, hắn thật sự không biết nên làm sao giải thích. Nhưng cameras bên ngoài cũng lưu lại rõ ràng diện mạo người của Khương gia. Rõ ràng không ai quản Tô Mộc, mặc cho hắn mệt mỏi lảo đảo rời đi. Sắc mặt Tô Mộc tái nhợt, vẻ mặt thất vọng, hình ảnh này như một lưỡi dao hung hăng đâm thẳng vào trong lòng Khương Đào Lý. Khương Đào Lý chưa từng có cảm giác mất mặt xấu hổ tới như vậy, mà điều này còn do chính con cháu hắn mang tới. Đám người Khương Chi Sơn cũng không dám ngụy biện, nhưng không ai thật sự ân hận. Ở trong mắt bọn họ, Tô Mộc chỉ là gặp vận khí mà thôi, hắn nói kéo dài sinh mạng thành công thì thành công thật sao? Nói không chuẩn hiện tại Khương Đào Lý được như vậy chỉ là trùng hợp, không quan hệ gì tới Tô Mộc. Hơn nữa Tô Mộc do ai gọi tới? Là Khương Mộ Chi. Hắn chữa bệnh cho lão gia tử nhà họ, chẳng lẽ không phải đương nhiên sao? Ông nội! Khương Mộ Chi nhìn thấy vẻ mặt kích động của Khương Đào Lý, vội vàng đỡ lấy hắn. Trần Tứ Quý đã căn dặn, tuyệt đối không nên làm cho Khương Đào Lý quá mức kích động. Khương Đào Lý thập phần chán ghét phất tay: Tất cả đi ra ngoài đi, tự quay về nhà mình, nghĩ kỹ lại hành vi của mình. Nếu sau này các người còn như vậy, tôi thật sự thất vọng, không còn gì muốn nói nữa! Dạ! Đám người Khương Chi Sơn vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng. Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, Khương Mộ Chi nói: Ông nội, ông đừng kích động như vậy. Trần gia gia đã nói nếu ông nội quá kích động, sẽ bất lợi với thân thể. Không kích động? Có thể không kích động sao? Khương Đào Lý lắc đầu, nói: Lúc Tô Mộc rời đi, tâm tình nhất định bị ảnh hưởng. Nguyên bản ông nên tự mình đi nhận lỗi tạ ơn với Tô Mộc, nhưng sức khỏe thật không tiện. Như vậy đi, nếu có thời gian cháu tự mình đại biểu ông nội đi đáp tạ người ta. Lần này Tô Mộc xem mặt mũi của cháu mới qua đây giúp đỡ, mà sau đó lại bị Khương gia đối đãi như vậy. Nói thật, trong lòng ông thật sự xấu hổ vô cùng, nếu không cầu được Tô Mộc thông cảm, cho dù ông kéo dài được sinh mạng cũng cảm giác mình chết cho xong! Ông nội, ông nội đừng nói như vậy. Cháu sẽ đích thân đi gặp Tô Mộc. Hiện tại ông nội phải nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này cháu sẽ bồi ông, cháu sẽ về nhà ở lại! Khương Mộ Chi nói. Vậy vất vả cháu rồi! Khương Đào Lý cười nói. Ông nội, ông nói gì chứ, đây là cháu phải làm! Khương Mộ Chi đắp mền cho Khương Đào Lý, nhìn ông nội đã ngủ, nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng. Nàng đứng bên ngoài, nghĩ nghĩ, vẫn gọi cho Tô Mộc. Hiện tại anh tới đâu rồi? Hẳn sắp tới huyện thành! Tô Mộc nói. Có thời gian tôi đi tìm anh! Khương Mộ Chi nói. Được! Tô Mộc cười đáp. Cũng không nhiều lời, Khương Mộ Chi biết Tô Mộc nhất định hiểu được dụng ý gọi điện của mình. Nếu cần nói ra miệng, ngược lại có vẻ quá mức. Đã biết sẽ nhận được cuộc điện thoại này! Tô Mộc mỉm cười, nhìn thời gian đã là mười một giờ đêm, sắp tiến vào huyện thành Ân Huyền, rất nhanh là có thể trở về. Mười lăm phút sau, phía trước đại viện gia chúc huyện ủy. Lão Thường, trong hai ngày tới bên cục tài chính chuẩn bị nhận khoản tiền kia. Đợi sau khi tài chính đã tới, trước tiên phát lương xuống đi. Còn lại mười triệu, nếu không có chữ ký của tôi không ai được đụng vào! Tô Mộc nghiêm túc nói. Dạ! Thường Vân vội vàng đáp. Được rồi, các vị cũng đã khổ cực mấy ngày, nhanh chóng quay về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi làm đâu! Tô Mộc nói. Vậy Tô bí thư cũng sớm nghỉ ngơi! Thường Vân nói. Vất vả sao? Họ có gì mà vất vả? Mấy ngày này người vất vả chỉ có Tô Mộc, họ chỉ đi theo mà thôi. Người nào không biết là Tô Mộc đang hoạt động việc này, mà trong lòng Thường Vân hiện tại khăng khăng một mực với Tô Mộc triệt để. Đừng nói là Tô Mộc đã căn dặn, cho dù không dặn dò, toàn bộ tài chính trong cục cũng sẽ được ghi chép chi tiết lại, sẽ chặt chẽ tiến hành theo dõi, tuyệt đối không lơi lỏng mất quy củ như lúc Khúc Hằng Tùng quản lý. Ngay sau khi Tô Mộc về tới nhà, gọi điện báo bình an cho Diệp Tích, lập tức đi tắm rửa sau đó đi ngủ. Hai ngày bôn ba làm cho hắn có chút mệt mỏi, vừa nằm xuống liền ngủ ngon lành. Sáng hôm sau. Hiện tại đã là đầu mùa đông, cuối tháng mười một, nơi nơi tràn ngập hàn khí. Ngẫu nhiên gặp được thời tiết không kém, nếu có cơ hội phơi nắng đúng là một hưởng thụ xa xỉ. Đại lầu huyện ủy. Văn phòng bí thư huyện ủy. Tô Mộc ngồi trong phòng, Mộ Bạch đang bận rộn bên ngoài, Mạnh Thường Trực đem những công tác trong huyện theo điểm tựa giới thiệu lại cho Tô Mộc nghe qua, nhất là vấn đề giám thị đường phố trong huyện thành. Tô bí thư, việc sửa đường nhất định phải nhanh chóng đưa lên đầu đề, nếu không sửa chữa, chỉ dựa vào nhân lực khai thông, thật sự là không tới đâu. Mạnh Thường Trực nói. Chuyện này anh đi an bài, tiến hành đấu thầu công khai, nhìn xem có công ty kiến trúc thích hợp báo danh hay không. Công trình này chỉ là khúc nhạc dạo, chỉ cần chất lượng làm chúng ta hài lòng, sau này sẽ còn có công trình lớn chờ họ. Tô Mộc nói. Dạ! Mạnh Thường Trực thoáng do dự, nói: Tô bí thư, còn có chuyện này, nếu muốn công khai đấu thầu thật không có vấn đề, nhưng tài chính trong huyện có phải có khó khăn hay không? Vạn nhất cần thiết mà không có người báo danh, tôi sợ… Lão Mạnh, anh luôn suy nghĩ nhiều lắm. Chuyện này anh không cần nghĩ nhiều, chậm nhất ngày mai tài chính sẽ về trong huyện. Tới lúc đó chẳng những giải quyết toàn bộ tiền lương, vẫn còn dư đâu. Tô Mộc cười nói. Như vậy tôi an tâm, Tô chủ tịch làm việc, tôi đi ra ngoài lo công tác! Mạnh Thường Trực nhận được tin chính xác, hài lòng ra khỏi phòng. Mạnh Thường Trực vẫn luôn lo lắng số tiền kia không được phê duyệt chuyển xuống, nếu thật sự như vậy sẽ không ổn. Bên ủy ban huyện, Hầu Bách Lương đang mài đao soàn soạt chuẩn bị khai đao đâu! Tiểu Mộ! Mạnh Thường Trực vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy Mộ Bạch, tâm tư chợt động. Dạ, Mạnh chủ nhiệm! Mộ Bạch vội đáp. Trong lòng Mộ Bạch vẫn tôn trọng Mạnh Thường Trực, dù sao Mạnh Thường Trực cũng là lãnh đạo trực thuộc của hắn, hắn có thể ngồi yên trên vị trí hôm nay cũng nhờ Mạnh Thường Trực giúp đỡ. Lần này đi thủ đô, Tô bí thư thật sự xin được tài chính rồi sao? Mạnh Thường Trực nhỏ giọng hỏi. Mộ Bạch có chút do dự, nghĩ tới Tô Mộc cũng đã dặn dò, cũng nên tiết lộ tin tức một chút, liền mỉm cười nói: Dạ, lần này là Bộ tài chính trực tiếp phê duyệt, rất nhanh số tiền kia sẽ được chuyển xuống. Đúng hạn chuyển tiền là tốt rồi, nếu vậy là có thể phát lương. Thế nào? Lần này được năm triệu hay không? Tài chính trong huyện chúng ta đang thiếu năm triệu lỗ hổng, nếu ít hơn năm triệu thì không đủ đâu. Mạnh Thường Trực nói. Năm triệu? Mộ Bạch cười nói: Không phải năm triệu! Trong lòng Mạnh Thường Trực chợt căng thẳng, không phải năm triệu? Cũng phải, với cơ cấu như Bộ tài chính, một bí thư huyện ủy nói không chừng phải đi phương pháp nào đó mới được phê duyệt một ít tiền mà thôi. Nếu xin được năm triệu mới là lạ, nhưng không được năm triệu thì cũng hai triệu đi? Chỉ có hai triệu mới đủ tiền lương một tháng, không gây ảnh hưởng cho ban lãnh đạo huyện. Hai triệu không? Mạnh Thường Trực hỏi. Mạnh chủ nhiệm, ngài không cần đoán, không phải năm triệu hay hai triệu, mà là mười lăm triệu! Mộ Bạch cười nói. Mạnh Thường Trực sửng sốt!​