Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1 : Giấc mộng 500 năm (1)

Ngày đăng: 17:40 30/04/20


Gió mát hiu hiu, bóng đêm mở ảo, như dải lụa mỏng quấn quanh huyện thành yên tĩnh.



Ánh trăng mông lung chiếu rọi dòng sông trong xanh, nước sông chầm chậm chảy qua cây cầu cong, bên bờ là hai ba tòa tiểu lâu ngói đen nối nhau san sát, nước bắn lên mặt tường loang lổ đầy rêu xanh và dây leo giăng khắp nơi, chỉ lộ ra một ô cửa sổ hướng về phía mặt nước.



Lúc này đã là nửa đêm canh ba, trừ tiếng ếch kêu ở bờ sông, tiếng chó sủa cuối ngõ, thì không còn nghe thấy chút âm thanh nào nữa, chỉ có ánh đèn le lói rọi ra từ trong ô cửa sổ hẹp, còn có tiếng nói mơ hồ truyền tới...



Từ ô cửa mở rộng nhìn vào, ở gần thấy một bộ giường bàn ghế, trên bàn có một ngọn đèn dầu mù mờ, miễn cưỡng chỉ chiếu sáng được ba bước. Trên bàn có một cái bát gốm sứt mẻ đựng đầy một bát đậu . Một nam nhân nhìn chừng 40, mặc trường sam, râu tóc bờm xờm ngồi ở bên giường, vừa để ý tới lò than bên cạnh, vừa nói chuyện với một thiếu niên mười mấy tuổi nằm ở trên giường.



Ông ta nói giọng quan thoại hơi khàn khàn:

- Triều Sinh, con cố gắng lên một chút, đợi vi phu đun thuốc xong con uống vào là có thể khỏi thôi.



Thiếu niên trên giường than thầm: "Ông ấy nói câu này chắc 30 lần rồi?" Nhưng y biết người ta lo cho mình nên cũng không trách gì. Hơi nghiêng đầu qua, thiếu niên nhìn thấy khuôn mặt xa lạ mà thân thiết, đầu đầy mồ hôi và lo lắng. Trong lòng liền thấy ấm áp. Biết ông ta trong thời gian ngắn chưa xong việc được, liền chậm rãi nhắm mắt lại, hồi tưởng chuyện không thể tin nổi xảy ra gần đây.



Y vốn là một phó xử trưởng trẻ tuổi, đang ở giai đoạn đắc ý trong đời, nhưng tự nhiên tỉnh lại nhập vào người thiếu niên hấp hối này, rồi trong khoảnh khắc thần hồn người thiếu niên suy yếu, ù ù cạc cạc dung hợp vào với nhau, có được ký ức và ý thức của thiếu niên này, thành thiếu niên 500 năm trước.



Là Trang Chu hay là Hồ Điệp? Là bản thân ta hay là Thẩm Mặc? Y đã hoàn toàn hồ đồ rồi, tựa hồ đúng tựa hồ sai, hoặc có lẽ y là Thẩm Mặc hoàn toàn mới.



Chuyện hoang đường như thế nhưng lại xảy ra thực, làm y nhiều ngày liền không sao đối diện được với nó. Về sau nghĩ lại, mình chỉ là đứa bé mồ côi không vướng bận gì, sống đâu chẳng là sống? Hơn nữa dùng một tấm thân ba mươi, đổi lấy thân thể của thiếu niên mười mấy tuổi, có vẻ còn lời nữa.



Chỉ là đột nhiên sinh ra rất nhiều tình cảm thuộc về thiếu niên kia làm y không thích ứng được.



Kẻ thích ứng mới sinh tồn được, nên nhất định phải thích ứng. Thẩm Mặc tự nói với bản thân như thế.



~~~~~


"Thổ địa lại thiếu món ngon mà ăn à?" Thẩm Mặc trợn mắt lên, nhưng lại bị Thẩm Hạ tưởng rằng y đang trách mình ăn tham, vội giải thích:

- Không phải là vi phu không chia cho con thưởng thức cùng, mà đại phu có căn dặn, con không thể ăn những thứ lạnh nóng chua cứng, đợi con khỏe rồi hẵng hay.



Thẩm Mắc yếu ớt gật đầu, Thẩm Hạ lại dùng tốc độ như cũ ăn hai hạt đậu còn lại, lau tay vào khăn, uống thêm một ngụm nước, mặt đầy thỏa mãn:

- Cơm tối xong rồi, chúng ta ngủ thôi.



Thẩm Mặc nghe thế mắt tròn xoe, Thẩm Hạ nghiêm trang nói:

- Thánh nhân bảo: Sự bất quá tam;, ăn lần đầu là thưởng thức, ăn lần hai là hưởng thụ, lần thứ ba là đỡ đói, còn ăn thêm nữa là tham ăn lãng phí.

Nói rồi háy mắt với con trai, cười:

- Ngủ đi.



Thẩm Hạ thổi tắt đèn, nằm trên bàn ngủ.



Vì trong phòng chỉ có mỗi một cái giường đơn....



*** Lẫm sinh (dùng trong đời nhà Minh, nhà Thanh, Trung Quốc, chỉ những người được hưởng học bổng lộc của các châu, huyện hoặc phủ)



*** Hoàng tửu một thứ rượu của Thiệu Hưng.



*** Tướng công: Ở đây không phải là cách vợ gọi chồng, mà là xưng tôn kính với người đàn ông trưởng thành thời xưa.



*** Điển cố Trang Chu - Hồ Điệp: Trang Chu nằm mơ hóa thành bướm bay lượn khắp nơi, không nhớ mình là người nữa. Rồi bỗng nhiên tỉnh lại thấy mình là Trang Chu không phải là bướm. Không hiểu mình là bướm nằm mơ thấy Trang Chu hay mình là Trang Chu nằm mơ thấy bướm. Điển cố gợi nên vấn đề tâm thức và nhận thức, thực và mộng, cho cả Tây Tàu lẫn ta.