Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 112 : Thi phủ (1)
Ngày đăng: 17:42 30/04/20
Ngày hôm sau không có việc gì, Thẩm Mặc liền ở nhà ngủ nướng, tới chiều mới mò dậy ăn cơm, Trường Tử nới cho y biết, Họa Bình cô nương có qua, nói Từ tiên sinh đã tới Ân gia, xí xóa chuyện kia rồi, cha nàng và ba vị triêu phụng tất nhiên cũng không sao nữa.
Thẩm Mặc khoác áo ngồi trước bàn nhỏ, cầm bát cháo khẽ thổi hơi nóng, nói:
- Không biết Ân tiểu thư có chịu nhượng bộ hay không.
Trường Tử không biết Thẩm Mặc đang nói cái gì, nhưng hắn có một thói quen rất tốt, cho dù hoàn toàn không hiểu cũng nghe chăm chú, hơn nữa không bao giờ nói ra ngoài, vì thế Thẩm Mặc thích nhất là nói chuyện với hắn, nhất là những lời bình thường không tiện nói ra ngoài.
Chỉ nghe Thẩm Mặc khẽ thở dài, hai tay cầm bát cháo nói:
- Vốn ban đầu ta còn nghĩ một tiểu thư thế nào mới có thể dạy được nha hoàn như Họa Bình. Hiện giờ ta biết rồi, Ân tiểu thư đúng là có tài năng lớn, nếu là nam nhi ắt sẽ làm nên sự nghiệp.
- Sự nghiệp của người ta hiện giờ cũng đâu có nhỏ.
Trường Tử cười nói:
- Ban đầu Ân gia chỉ có thể tính là thương nhân lớn của Thiệu Hưng, hiện giờ dưới sự kinh doanh của Ân tiểu thư, còn có hạng ở Chiết Giang nữa đó.
Trường Tử thường ngày rất ít nói, càng rất ít khen người khác, nhưng với Ân tiểu thư thì khen không ngớt miệng. Trước kia một gia nghiệp như thế đặt lên tay Ân tiểu thư, rất nhiều người đều đợi nàng làm trò cười. Ai ngờ người ta không những thụt lùi mà lại còn hừng hực tiến lên, khiến người khác không thể không bội phục.
- Vậy cũng có tác dụng gì.
Y vừa nghe tới ba chữ Ân tiểu thư, tâm tình không ngờ lại có chút khác lạ, vội cúi đầu xuống, gắp một miếng dưa chuột che giấu, nói:
- Còn chẳng phải đều là của người khác.
Nói xong thầm cả kinh :" Sao mình lại phong kiến như thế?"
Trường Tử cảm khái:
- Đúng vậy, đáng tiếc là nữ tử.
Rồi cười hì hì:
- Nghe người ta nói Ân lão gia muốn tuyển con rể dưỡng lão, nếu có thể tìm được người hợp ý thì vấn đề được giải quyết rồi.
- Đúng là ý tưởng thối.
Thẩm Mặc lắc đầu nói, cũng không biết y thấy thối ở chỗ nào.
Thẩm Kinh trầm giọng nói.
Thẩm Mặc nghe thế thì không muốn ăn nữa, đặt chén cơm xuống:
- Là nạn dân Oa hoạn sao?
Thẩm Kinh gật đầu:
- Chắc chắn, nếu không còn chưa tới kỳ lũ lấy đâu ra nạn dân.
Một tháng qua, tin tức giặc Oa trở lại đã bắt đầu truyền bá trong thành Thiệu Hưng, quan phủ đã nhiều lần ra mặt bác bỏ tin đồn, bảo bách tính giữ bình tĩnh.
Trường Tử phẫn hận nói:
- Quan phủ lúc nào cũng muốn giấu! Giấu ! Giấu! Hiện giờ thì hay rồi, nạn dân đã chạy tới cửa, xem bọn họ giấu thế nào nữa.
Nói xong vỗ đánh rầm một cái xuống mặt bàn, làm chén bát rung cả lên.
Thẩm Mặc bị cơm canh tung tóe làm bẩn ống tay áo, nhưng y không có tâm tư nào để ý đến, cau mày lại:
- Tháng này là thời kỳ giáp vụ, nếu không xử lý thỏa đáng, nhất định có người chết đói.
- Chắc chắn.
Thẩm Kinh gật đầu, vẻ mặt cũng hết sức buồn bã.
Trường Tử trầm giọng nói:
- Kho lương Thiệu Hưng chúng ta đầy ăm ắp, vì sao không mở kho thí cháo.
- Trước khi tân quan thượng nhiệm thì đừng nghĩ tới.
Thẩm Kinh lắc đầu than:
- Tri phủ hiện tại đã từ nhiệm, sẽ không tự chuốc lấy rắc rồi đâu.
Từ xưa chuyện quan địa phương không muốn làm nhất là lấy lương thực của mình cứu tế cho nạn dân, vừa lỗ vốn vừa rắc rối chưa nói, còn dễ khiến càng nhiều nạn dân kéo tới, đúng là cực kỳ lợi bất cập hại.