Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 12 : Vạn bàn giai hạ phẩm (3)

Ngày đăng: 17:40 30/04/20


Thẩm Mặc cười:

- Nói như phụ thân thì, tất cả đều là hạ cấp, chỉ có đọc sách là cao?



- Đúng là như thế.

Thẩm Hạ dùng tương lai tươi đẹp khích lệ con:

- Chỉ cần con bỏ công đọc sách, thi trúng tư cách sinh viên, là có thể miễn thuế, gặp quan không phải quỳ, lại còn được quốc gia nuôi dưỡng.

Nói rồi cười ha hả:

- Hơn nữa ở quê đó còn là vinh dự hàng đầu.



- Hả?

Thẩm Mặc không tin:

- Chẳng phải còn có cử nhân tiến sĩ sao? Thế nào tú tài lại là số một.



- Con ngốc ơi, tiến sĩ đều đi làm quan, cử nhân sống ở hương cũng chẳng phải to, người có công danh thường thấy lắm. Chỉ có loại tú tài như cha, người ta không xưng hô với chúng ta là tiên sinh thì cũng là tướng công, tôn kính hết sức.

Thẩm Hạ tưởng nhở nói:

- Có rất nhiều chuyện cần phải nhờ tù tài chúng ta giúp, ví du như đón tiếp khi kết hôn, nhà có chút tiền bạc thì phải mời hai tú tài làm bạn tân lang. Còn như chuyện tang lễ cúng bái, nhất là Tri huyện có công sự xuống hương, tuy có thân sĩ nhưng người ngồi tiếp tri huyện, cũng phải dùng tới tú tài.



Cuối cùng Thẩm Hạ thở dài:

- Còn có một một điều nữa, tất cả những trường hợp trên đầu có chỗ ngồi ăn tiệc tốt nhất, đó là chuyện hàng đầu bách tích hâm mộ, cho nên mới có câu ngạn ngữ: Tú tài ăn thật là sướng, cơm ngon gạo trắng đều đưa tận miệng.



- Ha ha ha..
Lúc này cửa bật mở, thì ra Thất cô nương đùng đùng nổi giận cầm cái gậy quen thuộc, miệng còn la hét :

- Đánh chết ngươi.



Phối hợp với dung nhan mặt mày sưng húp, trông vô cùng dữ tợn.



Thẩm Mặc thẩm khêu: "Toi rồi" . Y ngã tới mức toàn thân tê dại, muốn tránh cũng không tránh được nữa, chỉ đành nhắm hai mắt, mặc cho nữ nhân đó "bạo hành".



Tiếng bốp chát vang lên, nhưng y lại không thấy đau, Thẩm Mặc mở mắt ra, mới phát hiện Thất cô nương đang đánh chồng mụ:"Mụ ta không phải bị quáng gà chứ?". Đang bồn chồn thì Thất cô nương ngừng tay, hung dữ nói với chồng:

- Lát nữa sẽ xử lý lão, còn không mau đỡ ân công vào nhà.



Hán tử kia như được đại xá, lật đật chạy tới đỡ Thẩm Mặc lên, hai vợ chồng đưa y vào phòng, cung kính đặt lên ghế. Một người múc nước cho y lau mặt, một người mò mẫm xem xét trên người y có vết thương hay không. Thất cô nương còn luôn miệng nói những câu như "cám ơn" "xin lỗi", "chúng tôi thật đáng chết".



Thẩm Mặc bị sự nhiệt tình bất ngờ này làm dở khóc dở cười, xua tay ngăn hai người đụng chạm vào người mình, cười méo xẹo:

- May cái thang đó ngắn, không ngả đau lắm.

Nói rồi nhìn ngó hai người:

- Ta nói đã này, hai vị trước tiên đỡ ta xuống đã, làm thế này là đặt ta lên bàn thở để tiêu khiển đấy hả?



- Ân công, oan uổng quá.

Thất cô nương kêu lên như bị nỗi oan tày trời.