Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 123 : Đoạt khôi (3)

Ngày đăng: 17:42 30/04/20


Khi đến phiên Đào Ngu Thần nộp bài thì đã cuối giờ Thân(15h-17h), mặt trời đỏ đã nghiêng về đằng Tây.



Mặc dù Đường tri phủ vẫn duy trì tốc độ chấm bài thi cực nhanh, nhưng khi thấy bài văn của hắn, vẫn không tự chủ được dừng lại. Đưa tay cầm lấy bài thi, đọc đi đọc lại tới hai lần, liên tục gật đầu lại cất tiếng cười to nói:

- Duyệt bài văn hay thế này đâu thể không có rượu? Mau đem rượu tới đây!

Liền có tiểu lại bưng tới một chén rượu, Đường tri phủ uống một hơi cạn sạch, rồi nói với Đào Ngu Thần:

- Hôm nay ta đã hạ quyết tâm, không nhìn thấy một bài văn hay thì tuyệt đối không nghỉ ngơi. Nếu không phải ngươi, lão phu có lẽ sẽ phải mệt chết mất.



Rất nhiều khảo sinh đều thở phào một hơi, chấm bài thi ngay trước mặt đã gây cho họ áp lực thực sự quá lớn, vẫn là nộp rồi về nhà đợi kết quả, kéo dài được một ngày thì hay một ngày.



Nhưng Thẩm Mặc cũng giận đến méo mũi, thầm nghĩ đây không phải ông đang đùa giỡn ta sao. . . Bởi vì người nộp bài thi kế tiếp chính là y. Phải biết rằng không phải ai cũng sợ chấm bài thi ngay mặt, một bài văn làm tốt như của y, người lại giống nhân vật chính, còn sợ giám khảo chưa thấy qua mình sao. . . Cho dù văn bát cổ có khách quan, nó cũng vẫn là đề tài chủ quan, mà phần ấn tượng vừa vặn cũng là phần chủ quan.



Trong lòng Thẩm Mặc tựa như gương sáng, y biết đây đương nhiên không phải là trùng hợp. Lão Đường sở dĩ muốn đùa giỡn mình, thuần túy là bởi vì mình cự tuyệt gia nhập Việt Trung Thập Tử xã. . . Chính là bản lưu động của thư viện Kê Sơn. Y nhớ rõ, lúc đó lão Đường đã cười đểu và nói với mình rằng: "Ngươi nhất định sẽ hối hận. . ."



Kỳ thực vừa thấy lão Đường thành chủ khảo, y biết ngay báo ứng đã tới, nhưng trường thi không phải là nơi để nói lý, y chỉ có thể buồn bực, chuẩn bị nộp bài thi rồi đi. . . Tuy nhiên y cũng không quá lo: bài thi của ta là đáp án thành thật, cũng không tin ông lại phủ định một huyện án thủ nữa.



~~



Ngay khi Thẩm Mặc đã nhận mệnh, Đào Ngu Thần bên người lại chắp tay nói:

- Tiên sinh không ngại thì xem thêm bài của vị phía sau ta, nói không chừng còn có thể thấy được một bài văn tốt nhất.



So với lần thi huyện tháng hai, hiện tại hắn trầm ổn hơn nhiều, thần thái rất đúng mực, nói năng cũng rất có chừng mực.



Thẩm Mặc rất giật mình nhìn sang bạn học Đào, Đường Thuận Chi cũng có phần ngoài ý muốn nói với Đào Ngu Thần:

- Ngươi hình như là nhị khôi của Hội Kê phải không?



Đào Ngu Thần gật đầu:

- Tiên sinh anh minh, chính là học sinh.



- Như vậy mà ngươi còn?

Đường Thuận Chi rất hứng thú hỏi. Mặc dù không hỏi hết, nhưng đương sự đều hiểu, hắn đang hỏi ngươi vì sao còn giúp đối thủ của mình?



Đào Ngu Thần vẫn thản nhiên cười:

- Học sinh chỉ sợ thắng chi bất vũ(thắng không oai).


Trường Tử nghiêm túc đích gật đầu:

- Quả thực vừa nhanh vừa hiệu quả hơn biện pháp của ta.



Thẩm Mặc không để ý tới hai thằng bạn thối tha, tiện tay giật lại rèm cửa sổ, ánh nắng ấm áp liền rọi tới trên mặt y. Thẩm Mặc khẽ híp mắt nói:

- Ngày hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời không gắt.



- Đã qua giờ ngọ rồi, ánh mặt trời đương nhiên không gắt.

Thẩm Kinh cười đểu:

- Ngươi cười ta ngủ mặt trời lên cao ba sào mới dậy, còn mình thì ngủ ba sào ngày hôm sau luôn.



Thẩm Mặc có vẻ xấu hổ, liền đi giày vào, khoác y phục đứng dậy, nói sang chuyện khác:

- Chuyện gì?



- Đã có kết quả thi phủ rồi.

Thẩm Kinh nói:

- Ngươi là một trong ngũ khôi, nhưng không có thứ tự cố định trong năm người trước tiên.



Trường Tử nói tiếp:

- Tri phủ nha môn tới truyền tin, nói là buổi tối phủ tôn đại nhân muốn thiết yến mời năm người các ngươi.



Thẩm Mặc thở dài nói:

- Bảo đại nương nấu giúp ta bát mì đi.



- Ngươi đi dự tiệc rồi còn muốn ăn cơm trước hả?

Thẩm Kinh ngạc nhiên nói.



- Ngươi thấy ai có thể ăn no trên Hồng Môn Yến chưa?

Thẩm Mặc cười lạnh nói.



- Có, Phàn Khoái. . .



**Bữa tiệc Hồng Môn mang tính chất về chính trị.