Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 125 : Đại nhân vật và tiểu nhân vật
Ngày đăng: 17:42 30/04/20
Phòng khách phủ nha, ánh nến sáng tỏ.
Tôn Đĩnh liệt thứ tư nhịn không được hỏi:
- Đại nhân có thể nói một chút, ngài phán định như thế nào không?
- Ngươi không hỏi ta cũng phải nói.
Đường Thuận Chi hơi gật đầu nói:
- Cũng là một vòng tròn, các ngươi lại có thể nghĩ ra năm phá đề khác nhau. Mặc dù viết ra văn, mỗi cái có sự khác biệt, nhưng có câu là nhìn lá rụng biết mùa thu đến, vẫn có thể phân ra lập ý cao thấp.
Hắn cầm lấy bài thi của Thẩm Mặc:
- Chuyết Ngôn phá vòng tròn là thiên tượng. Thiên tượng có được hay không là thuận theo tự nhiên, là trung dung. Vòng tròn này rất có thể sẽ phát huy được.
Rồi lại thành khẩn nói:
- Chọn hắn là án thủ, đều vì lập ý đường đường chính chính . . . Mà lão phu xem qua bài thi của trạng nguyên các khóa trước đều đào không ra bốn chữ này.
Nhìn bốn khảo sinh như có chút suy nghĩ, Đường tri phủ trầm giọng nói:
- Các ngươi đều cũng có hy vọng kim bảng đề danh, nếu như muốn tiến thêm một bước, lúc này nên lấy Chuyết Ngôn làm tấm gương.
Bốn khảo sinh cùng xưng phải.
*đạo trung dung: cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử, để cuối cùng thành thánh nhân
Sau khi tạ ơn lão Đường, Thẩm Mặc liền cầm bài thi đi ra ngoài, là án thủ y không thể nghe lời bình của giám khảo đối với người khác, như vậy sẽ bị cho rằng là tự cao.
Đợi y rời khỏi đây rồi, Đường tri phủ lại cầm lấy bài thi của Đào Ngu Thần:
- Ngươi nhìn vòng tròn này thành khoảng không, vị ngôn chi tiên, không không như dã, một câu phía sau tự nhiên là ký ngôn chi hậu, thực thực tại tại, đem không và thực, không và sắc đối lập cũng rất thỏa đáng, nhưng so với Chuyết Ngôn có mất chỉ là phù phiếm, cho nên phán ngươi là nhị khôi.
Đào Ngu Thần gật đầu thụ giáo.
Đợi Đào Ngu Thần đi ra ngoài, Đường tri phủ lại cầm lấy bài thi của Tôn Lung, trầm giọng nói:
- Ngươi nhìn nó thành Thái Cực, thánh nhân vị ngôn chi tiên, hồn nhiên nhất thái cực dã. Cái nhìn cũng như Thẩm Mặc, nhưng trọng điểm của hắn là trung dung, ngươi thì thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, chú trọng chính là diễn biến.
Nói rồi thản nhiên cười:
- Kỳ thực vừa lập ý đã biết, ngươi còn muốn tranh với hắn, nhưng đã định trước là giám khảo không thích, cho nên thứ ba tuyệt không oan ức ngươi.
Tôn Lung xụ mặt suy nghĩ chốc lát, mới thấp giọng nói:
- Học sinh vẫn cảm thấy Thái Cực thỏa đáng hơn.
Đường tri phủ thản nhiên cười, cũng không để ý đến hắn. Đợi hắn đi lại tiếp tục nói với Tôn Đĩnh phong lưu phóng khoáng:
Hà Tâm Ẩn khoát tay nói:
- Hiện tại ta chỉ muốn biết, vì sao Nghiêm Tung bổ nhiệm hai người của Vương Học chúng ta để gánh đại kế kháng Oa? Tới cùng lão ta muốn làm gì?
Đường Thuận Chi nhìn chằm chằm vào ánh nến chập chờn, nhỏ nhẹ nói:
- Tạm thời vẫn chưa nhìn ra được, phải đợi bước tiếp theo của chúng.
Thấy Hà Tâm Ẩn vẻ mặt thất vọng, hắn không khỏi cả giận:
- Ta cũng không phải Gia Cát Lượng, đưa ra phán đoán thì cũng phải có đủ tin tức!
- Vừa rồi còn tự cho mình là đại tiên, nói cái gì văn mạch 30 năm, tương lai của năm người thế nào thế nào. . .
Hà Tâm Ẩn mỉm cười nói.
- Loại chuyện này ta mà nói sai thì làm thế nào?
Đường Thuận Chi trừng mắt:
- Mà hiện tại loại đại sự này, ta tùy tiện cho một kết luận, ngươi dám tin không?
- Tin, vì sao không tin?
Hà Tâm Ẩn có thể nói khiến cho người ta tức chết.
- Được, vậy ngươi nghe đây.
Đường Thuận Chi tức điên nói:
- Không ngoài ba suy luận. Thứ nhất, thế cục Đông Nam quá nguy cấp, triều đình chọn người đúng khả năng. . . Dù sao Trương Kinh tại Lưỡng Quảng có uy danh hiển hách, Lý Thiên Sủng còn là vị tướng tài về kháng Oa.
- Thứ hai thì sao?
- Thứ hai, Đại Minh ta phòng thủ bờ biển rất yếu, binh bị lỏng, tướng lĩnh tham sống sợ chết, không chịu điều khiển. Muốn đối kháng với giặc Oa như lang như hổ cần phải dốc sức rất lớn để chỉnh lý mới được. Có thể là Nghiêm các lão trước tiên để họ đi hái xuống cành mận gai này, rồi mới để người mình đi lập công.
Hà Tâm Ẩn gật đầu:
- Việc này càng hợp thực tế, thứ ba thì sao?
- Thứ ba, đó chính là chủ ý của bản thân hoàng đế bệ hạ.
Đường Thuận Chi nhỏ nhẹ nói:
- Mặc dù bệ hạ một lòng tu đạo, nhưng sự tình lớn như vậy, cũng có khả năng là thánh tâm độc tài.
Hà Tâm Ẩn lại gật đầu, suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Tổng hợp lại ba điều này, ta có thể nói thế này không, là hoàng đế muốn dùng Trương Kinh và Lý Thiên Sủng, Nghiêm Tung cảm thấy dù sao không có trách nhiệm của mình. . .Đến khi hai người họ thất bại cũng có thể đánh rắn giập đầu, làm tốt thì còn có thể hái quả đào, cho nên đáp ứng. Có phải là ý như vậy không?