Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 150 : Đôi mắt viễn thị

Ngày đăng: 17:42 30/04/20


- Cha muốn xuất gia làm hòa thượng?

Mắt Thẩm Mặc tròn như hòn bi, hiển lên hình ảnh cha mặc áo cà sa, cạo trọc đầu, tay gõ mõ, miệng tụng kinh.



- Không phải như thế.

Thẩm Hạ nghiêm túc nói:

- Cư sĩ ấy, hiểu không hả? Chính là tu hành ở nhà.



Thẩm Mặc lau mồ hôi, thấy mọi người đang nhìn, vội nói:

- Chuyện này chúng ta về nhà hãy nói.

Nói xong nghĩ tới một chuyện:

- Ai nói là con chết.

Y thấy đáng lẽ không ai biết y trên thuyền mới đúng.



- Thiếu gia, là nô tài ..

Thẩm An từ sau lưng Thẩm Kinh thò đầu ra, dè dặt nói:

- Nô tài tìm một vòng không thấy người sống, cho rằng thiếu gia không được may mắn như nô tài...



Thấy hắn nguyên vẹn đứng trước mặt mình, Thẩm Mặc vui sướng:

- Ngươi còn sống à?



Thẩm An mặc buồn bã:

- Ba người nô tài trốn ở dưới gầm giường, bọn chúng tìm được Diêu Trường Tử, lại tìm được Phúc Lục, nô tài ở trong cùng, người nhỏ nhất, kết quả là bị sót.



- Có thể sống được là tốt rồi.

Thẩm Mặc thở dài:

- Trường Tử không sao, chỉ tiếc cho Phúc Lục.



Thẩm Hạ đột nhiên cau mày nói:

- Nghe bảo Trường Tử dẫn đường cho giặc Oa.



- Lại ai nói với cha đấy?

Thẩm Mặc tức giận nhìn Thẩm An:

- Lắm mồm lắm miệng, cẩn thận xé nát lưỡi ngươi ra.



Rồi đem chuyện Trường Tử dùng tiếng địa phương liên hệ với y, dẫn giặc Oa tới Hóa Nhân Than, bọn họ chặt cầu ra sao, kể đơn giản một lượt.



Mọi người nghe mà run sợ lại mê mẩn, lúc này mới biết Trường Tử là anh hùng không phải cẩu hùng, Thẩm Mặc truy hỏi:

- Vậy sao Trường Tử thoát được?



Trường Tử đáp:

- Là Triều ...



- Là một vị tướng quân triều đình....

Thẩm Mặc cướp lời:

- Tên Du Đại Du cứu hắn.



- Vậy phải cảm tạ vị Du tướng quân đó.

Thẩm Hạ cảm thán:


- Ồ.. Hoa Đình, ngươi quá tệ đấy.

Nghiêm Tung lắc đầu:

- Đem tin tốt để lại sau cùng, lại làm lão phu sốt ruột một phen.. Không mau đọc ra nghe.



Từ Giai gật đầu đem tín thắng lợi cực dài cực tỉ mỉ đọc từng câu từng chữ cho Nghiêm các lão nghe.



Nghiêm Tung vừa nghe vừa gật gù, khi nghe thấy Diêu Trường Tử lấy thân mình làm mồi nhử, đưa giặc Oa vào Hóa Nhân Than, lão ta mở mắt ra tán thưởng:

- Ừ, Diêu Trường Tử đúng là nghĩa sĩ.



Lại nghe an bài khéo léo , bày mưu tính kế quay giặc Oa chóng mặt của Thẩm Mặc, lại cứu Diêu Trường Tử dưới đao giặc Oa, cho tới khi Du Đại Du dẫn quân tới thì lão ta càng tán dương:

- Đúng là chàng trai có dũng có mưu.



Cuối cùng nghe Thẩm Mặc dùng diệu kế làm giặc Oa chìm thuyền xuống đáy hồ, không còn sức phản kháng, mặc quan quân xử trí, Nghiêm các lão kích động vỗ tay:

- Hay! Hay! Hay.



Từ Giai cười :

- Vị Thẩm tiểu anh hùng này còn là tiểu tam nguyên năm nay của phủ Thiệu Hưng.



Nghiêm Tung cả kinh, cười ha hả:

- Còn văn võ song toàn nữa, thế này càng tốt rồi.

Cười xong lòng rất an ủi nói:

- Bệ hạ coi như qua được được cửa này rồi.



Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy ngoài có người nói:

- Ái dà, ở ngoài sân đã nghe thấy các lão cười, xem ra có chuyện vui tới rồi.



Nghe thấy âm thanh này, Nghiêm Tung và Từ Giai đều đứng dậy, chắp tay với một trung quan da dẻ mềm mại nói:

- Thì ra là Trần công công.



*** trung quan: Hoạn quan.



Người tới là chấp bút thái giám đứng thứ hai trong ti lễ giám, người này còn là đề đốc Đông Xưởng, chính là tai mắt thân cận của hoàng đế Gia Tĩnh. Nhưng Gia Tĩnh cực kỳ đề phòng với thái giám, làm cho nhân vật số hai của thái giám này không dám ngang ngược như đám Vương Chấn Lưu Cẩn, vừa thấy hai vị các lão đứng dậy đón, vội quỳ xuống:

- Hai vị các lão làm nô tài phải tội chết.



Nghiêm Tung nhìn Từ Giai, Từ Giai vội tới đỡ Trần Hồng lên, cười nói:

- Chúng ta đều ra sức vì bệ hạ, chẳng qua là phân chia trong ngoài, công công ngàn vạn lần đừng làm đại lễ.



Nghiêm Tung cũng gật đầu:

- Đúng thế, Trần công công mau mời ngồi.

Liền bảo hạ quan mang trà thơm lên.



Trần Hồng cuống quít xua tay:

- Đa tạ các lão khoản đãi, nô tài còn mang hoàng mện trên người, không dám chậm trễ.

Nói xong cười với Nghiêm Tung:

- Các lão, bệ hạ đang đời ngài ở cung Ngọc Hi.