Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 173 : Tráng tộc

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Nghe Thẩm Mặc nói hết, sắc mặt Hà Tâm Ẩn biển đổi hồ lâu, cuối cùng nổi giận:

- Ta có lòng tốt đối đãi, sao cô ta còn muốn lừa ta?

Nói rồi đứng bật dậy:

- Ta đi tìm cô ta hỏi rõ ràng! Rốt cuộc muốn giả mưu ma trước quỷ gì.



Thẩm Mặc lại lắc đầu:

- Không nên hỏi thì hơn.



- Vì sao?

Hà Tâm Ẩn trừng mắt lên:

- Ta thấy tám phần là gian tế của giặc Oa, không chừng lúc nào đó gọi tới đại đội giặc Oa, bóp chết chúng ta.



- Điều đó là không thể.

Thẩm Mặc vẫn lắc đầu:

- Giặc Oa muốn bóp chết chúng ta, thì làm ngay ở khách sạn đó là được, cớ gì phải làm chuyện thừa thãi.



- Vậy thì là nằm vùng, muốn trà trộn vào nội bộ của chúng ta.

Hà Tâm Ẩn hầm hừ:

- Ta đi giết ả ngay.



Thẩm Mặc vã mồ hôi, thầm nghĩ :" Lão này đúng là trở mặt nhanh hơn trở bàn tay." Vội kéo ông ta lại:

- Nếu như cô ta là gian tế của giặc Oa thì đoạn đường này chúng ta an toàn rồi.



Hà Tâm Ẩn nghĩ cũng phải, chỉ cần giặc Oa có mưu đồ thì sẽ không tập kích bọn họ, liền trầm giọng hỏi:

- Vậy tới Hàng Châu thì sao?



- Tiến vào thành Hàng Châu thì cô ta có nhiều đồng bọn tới đâu cũng không nhờ cậy được, tới khí đó hãy bắt lấy mà hỏi, nếu đúng là gian tế của giặc Oa.

Thẩm Mặc siết chặt nắm đấm:

- Có chém cô ta thành mười tám mảnh chăng nữa cũng tùy Hà đại hiệp.



Hà Tâm Ẩn lúc này mới thôi, căm hận nói:

- Vậy thì giữ ả ta lại vài ngày.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Dọc đường đi quả nhiên yên bình, ngày mùng năm tháng chạp tới ngoại ô Hàng Châu.



Đi trên quan đạo bằng phẳng rộng rãi, Thiết Trụ hưng phấn nói:

- Đại nhân, chưa tới hai mươi dặm nữa thôi. Chiều nay có thể vào thành rồi.



Thẩm Mặc gật đầu cười:

- Vào thành Hàng Châu ta cho mọi người nghỉ phép, lương gấp đôi, để các huynh đệ nghỉ ngơi cho tốt.




Mặc dù phủ tổng đốc của Trương bộ đường đặt ở Nam Kinh, nhưng đại đa số thời gian ông ta làm việc ở thành Hàng Châu, nơi gần tiền tuyến. Cho nên nơi làm việc ở Hàng Châu không thể có chút cẩu thả nào.



May là Hàng Châu cũng không thiếu đại trách xứng với quan viên nhị phẩm, vắt óc suy nghĩ một hồi, Chiết Giang tuần phủ Lý Thiên Sủng liền Lô Viện ở bên Hoa Cảng nhường ra, làm hành viên cho cấp trên. Nơi này gần Tô Đê, phía bắc gần Tây Sơn nói xanh trùng điệp, Tiểu Nam Hồ và Tây Lý Hồ sóng biếc lăn tăn, giống như khảm phỉ thúy lên hai bên gọng kính. Chính là chốn phong thủy tốt số một số hai trong thành Hàng Châu, Trương tổng đốc nhìn một cái là thích ngay, từ đó không chuyển đi nữa.



Nhưng khi Thẩm Mặc tới hành viên tổng đốc, chỉ thấy trên tường cách mấy trượng lại có một ngọn đèn mỡ trâu cháy bùng bùng, chiếc sáng chân tường như ban ngày, binh sĩ tuần tra đi lại như thoi đưa.



Quan binh tuần tra từ xa thấy đoàn người Thẩm Mặc, ào một cái, giương cung lắp tên, rút kiếm hua đao, vây cho bọn họ chắp cánh khó bay nổi.



- Các ngươi là bộ đội nơi nào, dám tự tiện xông vào hành viên tổng đốc, chán sống à?

Viên thiên hộ dẫn đội thấy những người này trang phục quan quân, không dám làm bừa.



Thẩm Mặc bảo thị vệ tránh ra, cho hắn thấy quan phục của mình, nói lớn:

- Hạ quan khâm mệnh Chiết Giang kháng Oa tuần sát sứ Thẩm Mặc, đặc biệt tới bái kiến bộ đường đại nhân, xin vị đại nhân này báo thay cho một tiếng.



Tên thiên hộ đó cười khẩy:

- Không biết tổng đốc đại nhân sau giờ Thân không gặp khách à?



Thẩm Mặc lắc đầu:

- Hạ quan lần đầu mới tới, đúng là không biết.



Tên thiên hộ phẩy tay:

- Trước tiên về dịch quán nghỉ ngơi đi, đợi sáng sớm mai trở lại.



Thẩm Mặc cười:

- Thân là hạ quan, phải bái kiến Trương bộ đường trước mới được tới dịch quán nghỉ ngơi.



Tên thiên hộ nhạo báng:

- Mặc kệ ngươi là là tuần sát hay tuần kiểm, đại soái không gặp ngươi đâu, đi nhanh đi.



- Gặp hay không gặp là chuyện của đại soái.

Thẩm Mặc thản nhiên nói:

- Đại nhân ngài có thể quyết thay cho bộ đường đại nhân sao?



Tên thiên hộ cứng họng, tức tối nói:

- Vậy ngươi cứ đi gõ cửa đi, thưởng thức tư vị cho đứng ngoài xem thế nào.



- Đó là chuyện của bản quan.

Thẩm Mặc tung mình xuống ngựa, chỉnh đốn y phục dưới ánh mắt mọi người đi tới cửa chính, cầm lấy vòng đồng khẽ gõ cánh cửa lớn đóng chặt.



Chốc lát sau đại môn nhị môn nghi môn của phủ tổng đốc toàn bộ mở rộng đón tuần sát đại nhân.