Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 198 : Hạ thủ lưu tình

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


- Nhìn từ báo cáo của Thẩm Mặc, Trương Kinh đúng là gan nhỏ, tài cũng nhỏ, có chút ham hưởng thụ. Nhưng ông ta cũng làm một số việc thực, như từ khi ông ta tới nhậm chức, các phủ huyện đều gia cố phong ngự, không còn để phát sinh ra thảm cảnh phá thành. Hơn nữa mặc dù quân đội không phải do ông ta huấn luyện, nhưng dù sao là mộ binh theo lệnh của ông ta.



Vừa nói ông ta và len lén nhìn Gia Tĩnh, Lục Bỉnh thấy mặt Gia Tĩnh biến đổi khó lường, lòng liền sợ hãi, giọng cũng nhỏ dần.



Gia Tĩnh tựa cười tựa không, hỏi:

- Rốt cuộc khanh muốn nói gì?



Lục Bỉnh nuốt nước bọt nói:

- Vấn đề của Trương Kinh .. Là vấn đề năng lực, không phải vấn đề thái độ.

Đó là thuốc cải tử hoàn sinh mà ông ta lĩnh hội được từ chỗ Thẩm Mặc.



Hàng mi dài của Gia Tĩnh nhướng lên, chỉ nghe ông ta cười lạnh:

- Từ Giai cho khanh bao nhiêu tiền?



Lục Bỉnh vội quỳ xuống khấu đầu, kêu oan tày trời:

- Lão già Từ Giai đó nổi tiếng nghèo đói, trừ cái nhà bệ hạ ban cho, thì chẳng còn gì đáng tiền nữa.



Vốn cho rằng nói thế Hoàng đế sẽ bỏ qua, ai ngờ Gia Tĩnh lại hỏi:

- Chẳng lẽ là Dụ Vương?



Lục Bỉnh ngẩng đầu lên:

- Bệ hạ, vương gia cầu tới ai cũng chẳng cầu tới vi thần.



Gia Tĩnh đế có không ít con trai, nhưng hiện giờ chỉ có hai đứa còn sống. Dụ Vương lớn hơn một chút, Cảnh Vương nhỏ hơn, nhưng ông ta chưa lập thái tử, hai người đó đấu đá ra sao khỏi nói cũng biết. Có Cảnh Vương ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Dụ Vương vạn lần không dám tiếp xúc với thân tín số một của hoàng đế, dù chết một trăm Trương Kinh cũng thế.



- Vậy thì khanh ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi quá mức rồi hả?

Gia Tĩnh bật cười, mắng:

- Nói đi, rốt cuộc khanh có ý gì?



Lục Bỉnh sắc mặt trịnh trọng:

- Mặc dù thần cũng hận không thể giết Trương Kinh, nhưng thần thấy sau khi địa thắng giết thống soái thì phải cẩn thận là hơn. Tránh cho những kẻ không biết chân tướng ăn nói quàng xiên, làm đông nam thêm loạn.



Gia Tĩnh lắc đầu:

- Khanh chưa xem tấu chương của Trương Kinh, hắn nói sau khi Lang Thổ binh tới, Trương Kinh vẫn không xuất chiến, bách tính căm hận. Giết Trương Kinh càng làm lòng dân thống khoái.
- Chuyện này là sao?

Trong phủ đô đốc, Nghiêm Thế Phiên hỏi Lục Bỉnh:

- Sao hoàng đế đột nhiên bình tĩnh lại?



Lục đô đốc thản nhiên:

- Ta không nói một câu nào bất lợi cho huynh, luôn dồn Trương Kinh vào chỗ chết.



Nghiêm Thế Phiên dậm chân:

- Không phải là bảo huynh giữ im lặng sao? Huynh chỉ cần nói gần như thế là được.



Lục Bỉnh lấy làm lạ:

- Ta nói này Đông Lâu huynh, ta một lòng giúp đỡ huynh, bệ hạ đột nhiên thay đổi chủ ý, sao lại trách ta.



Nghiêm Thế Phiên bực bội:

- Huynh vừa nói đỡ cho chúng ta, bệ hạ liền cho rằng thân tín số một đã thành người cùng hội với Nghiêm gia ta, lại chẳng đề phòng nhà ta sao?

Nói rồi chửi :

- Mẹ nó, làm lợi cho lão tiểu tử Từ Giai.

Xong phẫn nộ bỏ đi.



Đợi hắn đi rồi, Thẩm Luyện sau rèm đi ra, chắp tay nói:

- Đa tạ đại nhân bảo vệ tên học trò bướng bỉnh đó.



- Y giúp ta, ta tất nhiên báo đáp.

Lục Bỉnh khoát tay.



Thẩm Luyện gật đầu, ánh mắt nhìn về phương nam xa xôi, nói:

- Sau này còn phải phiền đại nhân nhiều.



- Không vấn đề gì.

Lục Bỉnh cười nói:

- Vị sư đệ này ta nhận chắc rồi.

Nhưng ông ta không nhìn thấy ánh mắt như quyết định điều gì đó của Thẩm Luyện.