Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 203 : Tim ta an định ở chốn này

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Thẩm Mặc nói như thế, Nhu Nương càng khóc dữ hơn.



Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Nhất định nàng ấy da mặt quá mỏng, xấu hổ không tiếp nhận được thay đổi lớn như thế. " Nhưng y tin tưởng, chẳng ai bỏ tư cách làm thê tử chính thức, đi làm thị thiếp cho người khác.



Thực ra trong lòng Thẩm Mặc cũng rất mâu thuẫn, vì con người đều có dục vọng chiếm hữu, hận không thể đem hết mỹ nữ trong thiên hạ làm của mình. Thế nhưng trong cái đêm tuyết rơi kia, y đã nói muốn giúp Nhu Nương thoát khỏi biển khổ, lúc này sao có thể đổi giọng, y thích nàng thật, nhưng còn Ân tiểu thư…



Y còn kiến thức ký ức của Thẩm Mặc kia, đồng thời y cũng có cả những thiếu sót của người ta, như bệnh sợ máu, như cái tính quân tử rởm của người đọc sách…



Muốn khắc phục được cần phải có thời gian lẫn cơ hội…



Nến đỏ cháy cao, lửa nổ lạch tách, không biết qua bao nhiêu lâu, Nhu Nương dần ngừng khóc, mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên, nói với Thẩm Mặc:

- Để nô tỳ hát một khúc cho đại nhân nghe...



Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Ta rửa tai lắng nghe.



Nhu Nương liền lấy cây đàn tỳ bà trên tường xuống, ngồi ở ghế đầu, ôm đàn trong lòng, mặt u oán sầu bi nhìn y, Thẩm Mặc vội quay đầu đi, không dám nhìn nàng.



Chỉ nghe Nhu Nương khẽ khua giây đàn, thử vài tiếng, còn chưa thành khúc điệu, đã tha thiết bi thương, siết chặt lấy trái tim của Thẩm Mặc.



Ngừng lại một chút, Nhu Nương cúi đầu xuống, hai tay như múa trên giây đàn, ca khúc êm ái như một làn suối trong xanh nhẹ nhàng tuôn chảy. Cùng với thủ pháp của nàng biến đổi liên tục, tiếng đàn cũng thay đổi theo, hoặc bi ai, hoặc mừng rỡ, hoặc đau thương, hoặc hoang mang, như đem chuyện trong lòng bày hết ra trước mặt Thẩm Mặc.



Nghe tiếng đàn trong chảy như chim hoàng oanh réo rắt dưới bụi cây, Thẩm Mặc như nhìn thấy một Nhu Nương thành thiếu nữ hạnh phúc, vô tư ngây thơ, tràn đầy mơ ước với tương lai.



Thế nhưng khi tiếng tỳ bà lên đến nhịp vui sướng nhất, nó đột nhiên như cuồng phong bão tố ... Tai họa giáng xuống bất ngờ, phụ thân nàng bị oan khuất giáng ngục, cả nhà tức thì rơi vào kinh hoàng hoảng loạn.



Không bao lâu sau tiếng đàn nàng như bình hoa bị vỡ nát, nước bắt tung tóe ... Phụ thân nàng bị chém đầu, huynh đệ sung quân, hai mẹ con nàng bị đưa vào giáo phường, từ đó không còn ngày gặp nhau.



*** Giáo phương: Nơi dạy âm nhạc xưa của chính quyền , nói trắng ra là đào tạo ca kỹ, quan kỹ.



Nhu Nương cuối cùng cũng hé miệng, giọng ca thê lương:

“Dịch ngoại đoạn kiều biên,

Tịch mịch khai vô chủ.

Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu,

Canh trước phong hòa vũ.


Thẩm Mặc còn nhớ khi bọn họ tới có bảy người, mấy tháng qua một chết, một thương tật, chỉ còn lại năm người, trong lòng không tốt cho lắm, cười gượng:

- Đi nào, theo ta cùng về nhà ăn tết.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Khi Thẩm Mặc từ bên tàu xuống, một chiếc thuyền khách khác cũng vừa cập bến, y tinh mắt thấy ngay một người cao lớn đứng trong đám đông, hưng phấn gọi:

- Trường Tử.



Người mặc áo vải bông kia quay lại, quả nhiên là Trường Tử, hắn vừa thấy Thẩm Mặc cũng mừng rỡ gạt đám đông chạy tới, muốn ôm lấy Thẩm Mặc.



Nhưng thân binh của Thẩm Mặc ngăn hắn lại, sắc mặt bất thiện quát:

- To gan.

Mặc dù Thẩm Mặc quát lui thân binh, nhưng Trường Tử trở nên câu nệ, gọi:

- Đại nhân...



- Đại cái gì mà đại?

Thẩm Mặc kéo tay Trường Tử, thân thiết khoác vai hắn nói:

- Bọn chúng không biết quan hệ của hai ta, không chấp bọn chúng.

Liền không vui nói với mấy vệ sĩ chắn đường:

- Đây là huynh đệ của bản quan, lần sau không được làm càn.



Đám vệ sĩ vội ngượng ngập xn lỗi, ngôn ngữ chẳng cung kính mấy. Vài tháng qua bọn họ theo Thẩm Mặc tiếp xúc với toàn tri phủ tham tướng, còn Trường Tử ăn mặc nghèo khó , tướng mạo càng quê mùa, sao để trong mắt cho được.



May là Trường Tử là người trung hâu, cười xòa một cái rồi cũng bỏ qua, nhưng Thẩm Mặc kéo hắn ngồi cùng xe thì hắn thế nào cũng không chịu:

- Hiện giờ ngươi là đại nhân rồi, chuyện gì cũng phải lập nên cái thể thống, sao ngồi sóng vai với một võ phu như ta, người ta cười đấy.



Thẩm Mặc mắng:

- Diêu Trường Tử, ngươi ra ngoài nửa năm học được cái thói này đấy à.

Rồi vén rèm xe lên:

- Ngươi không lên ta sai người trói lại ném lên.



Trưởng Tử lúc này mới thấp thỏm lên xe, sau khi ngồi xuống vẫn không được tự nhiên.