Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 209 : Tổ chức

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Thẩm lão gia biết được tin này sai Thẩm Kinh đi thông báo cho Thẩm Mặc. Thẩm Kinh vội vàng chạy tới Thẩm gia, xông vào thư phòng hậu viện, nói lới với Thẩm Chuyết Ngôn đang vừa ăn lạc vừa đọc sách:

- Hỏng rồi, nhị thúc của ta đã xảy ra chuyện.



Thẩm Mặc gật đầu, nhưng mắt không rời khỏi quyển sách.



- Ngươi biết xảy ra chuyện gì không?

Thẩm Kinh ngồi xuống cạnh bàn, giật lấy quyển sách trong tay Thẩm Mặc, nói ầm lên:

- Chuyện lớn đấy.



- Biết.

Vỗ vỗ vỏ lạc trên tay, Thẩm Mặc nói:

- Ta biết từ hôm qua rồi.



- Vậy mà ngươi còn ngồi đó được.

Thẩm Kinh trừng mắt lên:

- Mau nghĩ cách đi, phải ứng phó ra sao?



- Chẳng việc gì phải ứng phó.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Trời rồi sẽ mưa, gái về nhà chồng, ta chẳng quản nổi.



Thẩm Kinh nhìn khuôn chỉ mấy ngày không gặp đã trở nên gầy gò của Thẩm Mặc, hắn nhỏ giọng hỏi:

- Không phải ngươi giận nhị thúc của ta chứ?



- Sao thế được.

Thẩm Mặc ngẩng đầu lên, đối diện với hắn, nói:

- Sư phụ làm chuyện mà ta muốn làm lại không dám làm, thân là học sinh của người, ta vô cùng vinh hạnh.



Trên đường tới đây, Thẩm Kinh đã cân nhắc tới phản ứng có thể của Thẩm Mặc, hoặc thống khổ, hoặc phẫn nộ, có thể là hoảng loạn. Nhưng không ngờ y lại bình tĩnh đến thế.



- Chuyện sớm ở trong dự liệu rồi, có gì mà phải kích động.

Thấy Thẩm Kinh trố mắt ra nhìn, y nói khẽ:

- Huynh đệ, đừng lo, mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi.



Thẩm Kinh không biết y lấy tự tin từ đâu ra, dù sao trong lòng không còn hoảng loạn nữa. Thẩm Mặc kéo hắn ngồi xuống bên cạnh bồn lửa, nói:

- Nữa năm trước phụ thân ngươi và Đường tri phủ đã chuẩn bị cho ngày hôm nay rồi...



- Nửa năm trước đã biết có họa rồi?

Thẩm lão gia có chuyện luôn mật mưu với Thẩm Mặc, chưa bao giờ nói với Thẩm Kinh.



- Đây gọi là đề phòng trước.

Thẩm Mặc cười nói:

- Còn nhớ cái ngày Triệu Văn Hoa tới Chiết Giang không? Đường tri phủ và chúng ta nịnh bợ hắn quá mức cần thiết. Người cho rằng họ Thẩm chúng ta khí cốt kém cỏi, cả đợi chưa thấy thánh chỉ sao?



Thẩm Kinh cười ha hả:

- Ta chỉ thấy rất hoành tráng.



- Tương lai ngươi sẽ là một tên tham quan.

Thẩm Mặc mắng một câu:

- Cha ngươi và Đường tri phủ nhất định đã tới Hàng Châu, có thể gặp được Triệu Văn Hoa, toàn bộ phải trông vào thể diện lần đó đấy.


- Có tổ chức có gì mà không hay, ít nhất đệ bị bắt còn có người đưa cơm.



- Nói chuyện nghiêm chỉnh đi.

Thẩm Mặc day thái dương:

- Các người bảo Hà Tâm Ân theo đệ tuần thị khắp nơi e rằng không phải vì bảo vệ đâu nhỉ?



- Còn vì quan sát.

Từ Vị dừng một chút nói:

- Quan sát giặc Oa, quan sát đệ.



- Đệ.

Thẩm Mặc cười:

- Đệ có gì mà quan sát?



- Xem xem đệ có tư cách gánh vác trọng trách chấn hưng Vương Học hay không.

Từ Vì cười hăng hắc:

- Đừng choáng, vì riêng đối tượng quan sát thế hệ đệ toàn quốc có hơn hai mươi người.



- Thế hệ đệ?



- Từ sau tổ sư gia, Quý Bổn, Vương Kỳ là đời thứ nhất.

Từ Vị cực kỳ đắc ý nói:

- Sư phụ, sư thúc đệ cùng với ta chính là đời thứ hai, cũng là giai tầng nòng cốt của Vương Học, đại biểu cho hiện tại. Còn đời thứ ba bọn đệ, đại biểu cho tương lai.



- Đời thứ hai cũng có hai mươi nhân tuyển sao?



- Không, đã quyết định rồi, chỉ còn một người thôi.

Từ Vị nói:

- Hiện giờ mọi người đều nghe ông ta điều khiển, do ông ta đại biểu cho Vương Học chúng ta đấu tranh trong triều.



- Đệ hiểu rồi.

Trong lòng Thẩm Mặc lóe lên một cái tên, hỏi nhỏ:

- Từ Hoa Đình phải không?



- Đúng, là ông ta.

Từ Vị hơi bất ngờ:

- Làm sao đệ biết?



- Từ ông ấy ra thì còn ai có khả năng đấu với Nghiêm Túc chứ?

Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Coi ta là thằng ngốc à?"



Từ Vị cười ngượng:

- Cũng phải.

Liền nghiêm mặc nói:

- Lần tụ hội đầu tiên năm nay là mùng mười tháng giệng, hi vọng đệ tham gia.

Hắn náy mắt:

- Hội nghị lần này rất quan trọng, đệ có được ủng hộ bao nhiêu là dựa vào nó hết.



Thẩm Mặc gật đầu:

- Đệ hiểu.