Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 216 : Vô Gian đạo

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Nói đi là đi, ngày hôm sau liền lên đường, trong lời dặn dò y chăm chỉ học hành của Thẩm, Thẩm Mặc lên quan thuyền tới Hàng Châu.



Khi tới địa phận Tiêu Sơn thì đã là đêm khua, Thẩm Mặc nhân lúc tối trời, âm thầm mò mẫm bóng đêm tới một khách sạn bên sông.



Khách sạn sớm đã đóng cửa, Thẩm Mặc không kinh động tới gia chủ, được Thiết Trụ và một hộ vệ khác hiệp trợ, y leo tường vào, liền thấy có bóng người thoáng qua một ô cửa sổ duy nhất sáng đèn.



Thiết Trụ học tiếng cú rúc kêu hai tiếng, liền nghe két một cái, gian phòng kia mở ra, khuôn mặt của Hà Tâm Ẩn xuất hiện.



Đoàn người không một tiến động tiến vào, thấy Vương Thúy Vân cũng ở trong phòng, thấy ánh mắt quái dị của đám Thẩm Mặc, Hà Tâm Ẩn vội giải thích:

- Nàng ấy ngủ gian trong, ta ngủ gian ngoài.



Càng giấu đầu càng hở đuôi, chẳng phóng khoáng bằng Vương cô nương người ta.



Thẩm Mặc chào hỏi hai người, ngồi xuống bên bàn khẽ hỏi:

- Chuẩn bị xong hết cả rồi chứ?



Hà Tâm Ẩn gật đầu:

- Chuẩn bị xong lâu rồi, nếu không phải đợi các ngươi, bọn ta đã về tới Chu Sơn rồi.



- Nói đùa.

Thẩm Mặc cười:

- Ta không tới chỉ dẫn, đến lúc đó Hà đại hiệp huynh có biết phải làm gì không?



- Còn làm được gì nữa?

Hà Tâm Ẩn ngượng ngập nói:

- Chẳng phải là đem tình hình bên kia truyền về, sau đó thừa cơ phá hoại à?



- Thế thì có khác gì nộp mang? Huynh là một người lạ, cho dù xuất hiện với thân phận muội phu của Từ Hải thì người ta cũng đề phòng.

Thẩm Mặc bíu môi:

- Huynh gặp xui xẻo cũng mặc xác huynh, đừng có làm liên lụy tới tẩu tẩu của đệ.



Vương Thúy Vân cười tủm tỉm, chọc Hà Tâm Ẩn một cái:

- Huynh ngoan ngoãn nghe lời đại nhân nói đi.



Chỉ một động tác này thôi Thẩm Mặc đã đoán định hai người này phát sinh quan hệ vượt ngoài tình hữu nghị rồi.



Hà Tâm Ẩn mặt đỏ xấu hổ nói:

- Tẩu tẩu cái gì, bọn ta thanh bạch.



Thẩm Mặc trợn mắt lên:

- Ngàn vạn lần đừng có thanh bạch, cho dù là diễn kịch, cũng phải làm thật ... Nếu không người nhìn ra, á à, không phải là đôi vợ chống, phập một cái, băm huynh ra, còn liên lụy tới tẩu tẩu của đệ.



Y luôn mồm gọi tẩu tẩu làm Vương Thúy Vân mặt mày hớn hở, hỏi:
- Không cần tránh.

Thẩm Mặc nhìn lá cờ quen thuộc đằng xa:

- Đó là Lang Thổ binh.

Y sớm dự tính được chuyện xảy ra ở đó, liền trầm giọng ra lệnh:

- Chèo thuyền tới.



Lời quan là mệnh lệnh, quan thuyền tăng tốc, đi thẳng tới thủy môn của thành Hàng Châu, Thiết Trụ và các thị vị như gặp đại đích, vội mặc giáp cầm khiên, cẩn thận phòng bị.



Quan thuyền mau chóng cập bờ, khiến cho những binh sĩ đang chửi mắng thị uy dưới thành chú ý, ào một cái từ bốn phia xông tới hai bên bờ xông, còn tháo cả hàng rào bên sông, nhìn đám Thẩm Mặc đầy địch ý.



Xem ra đại loạn rồi, Thẩm Mặc thầm kêu không ổn, liền đẩy Thiết Trụ chắn ở trước mặt ra, lớn tiếng nói:

- Bản quan khâm mệnh Chiết Giang tuần án giám quân, các ngươi là người nơi nào, sao lại dám vây thành, không biết là phạm trọng tội sao?



Trong đám binh sĩ mặc đồ lam đen, có người hiểu tiếng Hán, liền phẫn nộ thông báo cho đồng bào, tiếp đó tất cả đều phấn nộ nhìn Thẩm Mặc, một người đội mũ sừng trâu, có vẻ là nhân vật cấp đầu mục đi ra nói:

- Người Hán các ngươi không có tín nghĩa, dám giữ đầu nhân của chúng ta, không thể nhẫn nhục được.



Thẩm Mặc cau mày:

- Đầu nhân nào? Ngõa phu nhân à?



- Các ngươi gọi là như thế.

Đầu mục gật đầu.



- Vì sao?



- Nói với ngươi thì có tác dụng gì?



- Ta là Chiết Giang tuần án giám quân đạo, ngươi nói có tác dụng hay không?

Thẩm Mặc nói đầy khí thế.



Mặc dù chẳng hiểu y là quan gì, nhưng thấy khẩu khí của y lớn như thế, đầu mục kia liền tin:

- Quan phủ tháng trước không trả tiền thưởng đã hứa cho chúng ta đã đành, tới cả tiền lương tháng này cũng giảm một nửa, chẳng phải ức hiếp người khác thì là cái gì? Đầu nhân của chúng ta đòi quan của các ngươi, đã ba ngày không thấy chút tin tức nào.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nếu đầu nhân của chúng ta có gì chẳng lành, bọn ta liều mạng với các ngươi.



- Thế này đi, để bản quan vào xem xem tình hình ra sao rồi cho các ngươi tin tức chuẩn xác.

Thẩm Mặc thong thả nói.



- Bọn ta làm sao tin được ngươi.



- Ta là thúc thúc của A Man.

Thẩm Mặc phất tay:

- Được rồi tránh ra đi.