Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 223 : Thần Nông thử thuốc

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Bành Nam Dực bại trận lui quân, Diệp Binh Xuyên xua quân đuổi tới, kết quả trúng mai phục ngược của Bành Thần, Tiểu Gia Cát thấy thế bất lợi, lập tức xua quân lui lại, Lang Thổ binh thừa cơ chém giết một hồi, chặt đầu hơn năm trăm thủ cấp, mới đắc thắng quay về...



Thấy đại cục đã định, Thẩm Mặc mới thở phào, thân thiết hỏi thăm Hồ Tôn Hiến đã thay y phục mới, đồng thời đưa cho một bát nước gừng đường nóng hổi.



Hồ Tôn Hiến vừa lau mặt vừa cười khổ:

- Chuyến này nếu chẳng có Chuyết Ngôn, Hồ mỗ chết là cái chắc rồi.



Thẩm Mặc cười:

- Lên chiến trường vốn là nghề mang đầu kinh doanh, hôm nay ta cứu Hồ công, ngày mai Hồ công cứu ta cũng chưa biết chừng đâu, có gì đáng kể chứ.



Thấy y không lên mặt ỷ công, Hồ Tôn Hiến mới uống canh gừng, Hồ trung thừa hôm nay bị sợ hãi kích thích, cuối cùng thoải mái hơn nhiều, thở dài than:

- Luyện binh! Cần phải luyện binh thật tốt.



- Nước xa không cứu được lửa gần.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Quan trọng là ngày tháng gian nan này phải vượt qua ra sao?



Hồ Tôn Hiến đặt bát xuống, đứng dậy nói:

- Ta hiểu ý lão đệ, đi, chúng ta cùng đi gặp bộ đường đại nhân.



Hai người đi vào trong viện tử ở trấn Đào Trạch, thấy Chu tổng đốc khí sắc suy sụp. Công bằng mà nói , họ Chu cũng là lão già không tệ, ông ta không trách tội Thẩm Mặc tự tiện suất binh, mà hết sức chân thành biểu thị cảm tạ.



Nhưng cảm tạ chẳng đổi được cơm ăn, cho nên Thẩm Mặc muốn ông ta đưa ra chút điều gì đó thực tế:

- Đại nhân phải cảm tạ không phải là hạ quan, mà là Lang Thổ binh không ngại hiềm khích cũ.




Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, những thứ đan dược đó có lượng trì nhỏ bên trong, tích lũy lâu ngày trong cơ thể, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề...



Mùng một tháng tháng một năm nay, hoàng đế theo lệ lại ban cho Nghiêm các lão năm mươi viên đan dược mới luyện, làm quà mừng năm mới. Ngờ đâu Nghiêm các lão uống vào, nhiệt khí trong người không tan, nóng nực khác thường, không sao chịu nổi. Phải suốt ngày dội nước mới dịu bớt. Bụng lại tiêu chảy không ngừng, phải qua mười ngày sau, nhiệt mới giảm dần ... Nhưng thành tật, ị ra mất hai bát máu.



Một ông già tuổi gần tám mươi, bị hành hạ như vậy không đổ gục mới là lạ. Cho nên mấy ngày qua lão nhân gia ngài nằm bẹp giường.. À không phải nói là là nằm, mà là bò trên giường, vì mông quý không dính nổi lên giường nữa.



Với hành vi tận trung báo chủ này của lão ta, Gia Tĩnh đế tất nhiên là cảm kích sâu sắc, tặng hàm Nghiêm các lão thiếu sư kiêm thái bảo, đồng thời ban thêm bốn viên linh dược .. Lệnh cho an tâm tĩnh dưỡng.



Thực ra hành vi Nghiêm các lão xả thân thử thuốc, là vì sưởi ấm lại trái tim hoàng đế, để thánh ân có chút uy giảm sau khi Yêm Đáp vây kinh, lại nóng trở lại. Cho nên mặc dù nằm ở nhà, nhưng có chuyện gì, Gia Tĩnh vẫn không quên hỏi ý kiến lão ta ... Xem xong tấu chương của Triệu Văn Hoa, Gia Tĩnh đế viết một tờ giấy nhỏ, dán sau tấu chương, sai người đưa tới Nghiêm phụ.



Theo thông lệ, Nghiêm Thế Phiên đọc tấu chương cho cha nghe, Nghiêm các lão nằm úp trên giường, xem tờ giấy nhỏ của bệ hạ, bên trên có mấy chữ ngữ nghĩa lờ mờ. Đáng lý ra chỉ thị của hoàng đế là tối cao, phải chuẩn xác tường tận, tránh phía dưới không hiểu lầm làm lỡ đại sự quốc gia.



Nhưng Gia Tĩnh đế lại đi ngược lại, muốn cho các đại thần phải mơ hồ, ví như lần này là sáu chữ: Hiến tự tốc, nghi như hà?



Đợi nhi tử đọc xong tấu chương, Nghiêm Tung đưa giấy cho hắn xem, yếu ớt nói:

- Hoàng thượng có phải đang hỏi ta là Hồ Tôn Hiến có đảm đương được chức tổng đốc hay không? Nếu đúng thế, bảo Văn Hoa chỉ điểm tên Hồ Tôn Hiến đó một chút.



Ý lão ta là, xem xem thái độ họ Hồ kia ra sao, nếu như muốn gia nhập đại gia đình họ Nghiêm, thì sẽ nói giúp hắn mấy câu, nếu không thì kéo đổ.



Nghiêm Thế Phiên xem xong ngự bút, lắc đầu nói:

- Hắn chưa có hi vọng, Hiến tự tốc là hoàng thượng thấy Hồ Tôn Hiến vừa mới thăng lên tuần phủ, lại thăng tiếp làm tổng đốc, tựa hồ hơi nhanh một chút.

Có thể là do có mỗi một cái mắt, cho nên hắn nhìn một cái là hiệu ngay ngự bút mù mù mịt mịt của hoàng đế, đáp phát là trúng.