Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 230 : Nụ hôn đầu

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Tâm kết của người ngọc được cởi bỏ, Thẩm Mặc lòng rất an ủi, mặt làm vẻ buồn buồn nói.

- Nghe tin nàng quy y phật môn, ta thiếu chút nữa muốn xuất gia làm hòa thượng.



- Sao lại muốn làm hòa thượng?

Ân tiểu thư lúc này chẳng muốn suy nghĩ gì, hỏi:



- Hòa thượng với với ni cô, trọc đầu với trọc đầu.

Thẩm Mặc cười hì hì:

- Thế mới xưng đôi phải không?



Nhớ lại tình hình khi đó, Ân tiểu thư lại hận nhéo Thẩm Mặc một cái, nói:

- Nếu không phải là năm ngoái cha bệnh nặng, người ta sớm đã tìm một am ni cô, chém đứt mọi phiền não, làm chàng vĩnh viễn không tìm được.



Thẩm Mặc không dám tưởng tượng ôm một ni cô đầu tọc có tư vị gì, vội nhìn mái tóc trên đầu nào xua đi ảo ảnh không lành, song lại ngửi thấy mùi hương thanh mát khó diễn tả, làm người ta xương cốt như tan trong đó, không khỏi ngạc nhiên:

- Cái gì mà thơm thế?

Còn hếch mũi lên hít hít khắp nơi.



Ân tiểu thư nói:

- Nơi này khắp nơi là hoa mai, tất nhiên là thơm rồi.



Thẩm Mặc nói:

- Hoa mai là hương lạnh, đây là hương ấm.



- Hương lạnh hương ấm cái gì?

Ân tiểu thư cười khẽ:

- Chỉ khéo mồm.



U sầu phiền não nửa năm qua đã đi hết, nàng cứ muốn nằm mãi trong lòng ngực ấm áp dễ chịu này, ngủ một giấc thật ngon.



Thẩm Mặc ngửi một vòng, cuối cùng dừng trên đầu Ân tiểu thư, reo lên:

- Ta đúng là ngốc, ngay bên cạnh mà không nhận ra, rõ ràng là hương thơm trên người nàng.



Ân tiểu thư đỏ mặt:

- Mùa đông giá rét, ai mang túi thơm gì chứ?



- Nếu vậy nàng nói xem, múi thơm này ở đâu ra.



Ân tiểu thư lắc đầu:

- Có lẽ là mùi thơm trên y phục.



Thẩm Mặc vốn tin rồi, nhưng hai mắt thấy khuôn mặt thẹn thùng của nàng, liền biết nàng không nói thật. Say đắm nhìn khuôn mặt xấu hổ như cánh sen hồng ấy, tim y không khỏi đập lạc vài nhịp, lấy gan nói:

- Nếu đúng là thế, cho ta ngửi tay áo nàng xem.


Ân tiểu thư thoải mái dựa vào bả vai của y, nàng cảm thấy có được chỗ gửi gắm, có được sức mạnh, cứ thế dựa vào người y.



Thẩm Mặc vốn lòng đầy áy náy nhưng người ngọc dựa sát vào lòng như thế, y có là Liễu Hạ Huệ cũng phải động lòng, y khép mắt lại ghé mặt vào chiếc cổ trắng nõn nà của nàng, hít lấy làn hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan kia, mơ màng nói :

- Thật là thơm.



Ân tiểu thư thẹn lắm, toan nghiêng người đẩy y ra, nhưng cuối cùng đành thầm than :” Ai bảo ta gặp phải chàng cơ chứ?” Nàng không biết mình là người thứ ba nói câu này, hai người trước đó là Thẩm Mặc và Lữ Uyển Nhi.



Tận hưởng ôn nhu một lúc, Ân tiểu thư khẽ nỉ non:

- Cha lo lắng như lửa đốt, hỏi người ta có chuyện gì, người ta không chịu nói. Cha liền đi hỏi Họa Bình, muội ấy liền đem chuyện hai ta nói ra cho cha, cha liền ngất ngay tại chỗ.



Thẩm Mặc chưa phải lần đầu tiên nghe ông già này nóng tính, cười gượng hỏi:

- Về sau thế nào?



- Về sau cha vừa mới tỉnh lại liền muốn tới nhà chàng chất vấn.

Ân tiểu thư nói:

- Người ta không muốn làm ầm lên nữa, liền dẫn cha tới HàngChâu, ở tại Tây Khê dưỡng bệnh.

Nàng dừng lại, ánh mắt tinh quái nhìn Thẩm Mặc:

- Chàng có biết vì sao sức khỏe của cha tốt lên không?



- Vì sao lại tốt lên?

Thẩm Mặc cúi nhìn nàng hỏi.



- Cha vốn tâm tình uất ức không cởi bỏ được, cứ mệt mỏi nằm trên giường, nhưng hôm đó nghe Lữ gia từ hôn, liền cười lớn một hồi, khôi phục lại sức ăn, sức khỏe dần dần hồi phục.

Ân tiểu thư không nhịn được gạt nước mắt cười:

- Chính là do mừng trên tai họa của chàng đấy.



Thẩm Mặc cười:

- Cái miệng nhỏ của nàng thật lợi hại.

Nói rồi đưa tay ra làm bộ muốn giở trò xấu, Ân tiểu thư vội cười cầu khẩn:

- Đại quan nhân tha mạng, tiểu nữ tử không dám nữa ...



Ai người trêu đùa nhau một hồi, Thẩm Mặc hỏi:

- Vậy cha nàng...

Thấy Ân tiểu thư lườm mình một cái, y vội đổi giọng:

- À không, vậy hiện giờ thái độ nhạc trượng đại nhân ra sao?



- Hiện giờ không phải là vấn đề của cha, mà là sau khi chàng bị Lữ gia hủy hôn mới quay đầu lại tìm Ân gia.

Ân tiểu thư bất lực nói:

- Khó tránh khỏi làm người ta cho rằng, chàng cầu cái tốt không được đành lấy cái kém, điều này là sự sỉ nhục lớn với cha ... Người ta có thể nghe chàng giải thích, nhưng tính khí của cha chàng không phải là không biết, tuyệt đối sẽ không thay đổi, chỉ e chàng vừa báo danh, cha đã nổi giận rồi.