Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 272 : Đề biên

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Thượng thư thì ngồi, hai vị tuần án thì đứng.



Mắng cho hai thuộc hạ vừa mới gặp mặt một trận tối tăm mặt mũi, Triệu thượng thư mới nghiêm mặt ra lệnh:

- Thẩm tuần án, ngươi cầm thủ lệnh của ta, hẹn công bộ thị lang Triệu Văn Hoa và tuần phủ Chiết Giang Hồ Tôn Hiến , hai ngày sau sau tới nói chuyện.



Lại bảo Vương Dụng:

- Vương tuần án, ngươi cầm lệnh bài của ta, hẹn năm đại hộ có danh vọng, mmười bách tính, trong vòng năm ngày ta muốn gặp những người này.

Nói xong phất tay:

- Đi đi.



Vương Dụng vội nói:

- Đại nhân, hay là di giá tới dịch quán, nơi đó tiện hơn nhiều.



Thẩm Mặc cũng phụ họa:

- Đúng thế đại nhân.



- Không cần.

Triệu Trinh Cát hừ một tiếng:

- Nới đó quan viên nam bắc qua lại, Nam Kinh xảy ra chuyện này, ta không có mặt mũi nào vào ở.



Hai người bị làm bẽ mặt, đành ấm ức lui ra. Rời khách sạn đó, đi xa rồi lắc đầu cười khổ, cảm thấy lão già này không dễ hầu hạ.



Thẩm Mặc kkhẽ nói:

- Lão phu tử lên mặt cao quá, bảo Triệu Văn Hoa tới gặp ông ta, chẳng phải chuốc bực vào thân sao?



- Gặp phải loại đại nhân này cũng có lợi đấy.

Vương Dụng giang tay ra, mỉm cười:

- Tận tâm làm việc là được, không phải lo lắng tới chuyện khác.



Thẩm Mặc lắc đầu liên hồi, chắp tay từ biệt hắn, ai vào việc nấy.



Thẩm Mặc đi tới Lô Viên trước, hỏi ra mới biết Triệu thị lang đã đi ngâm suối nước nóng rồi, lại hỏi khi nào mới về, quản gia nói :

- Điều này chưa biết được, phải xem tình hình sức khỏe của đại nhân đã.

Kỳ thực ai cũng hiểu, không phải xem tình hình sức khỏe của Triệu thị lang, mà xem sự tình tiến triển ra sao.



Xem ra Triệu Văn Hoa dứt khoát muốn né tránh rồi, Thẩm Mặc cũng hết cách, đành đi tìm Hồ Tôn Hiến. Họ Hồ không chơi trò mất tích, cũng không thể làm trái ý khâm sai, nhưng Thẩm Mặc biết, Triệu Trinh Cát sẽ chẳng kiếm được gì từ hắn, y quá hiểu Hồ Tôn Hiến rồi, dù hắn tuổi ít hơn Triệu Trinh Cát, nhưng trình độ giảo hoạt chỉ có hơn chứ không kém.




Triệu Trinh Cát cười mắng:

- Ngươi nói đỡ cho ai đấy hả?



Đàm Lân cười khẽ, hạ tấp giọng nói:

- Đài Châu huynh, đệ thấy lần này huynh nên làm chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến mất đi.



Nụ cười Triệu Trinh Cát tắt ngấm, cau mày nói:

- Tử Lý, có phải đệ không muốn bị bọn chúng kéo suống bùn?



Đàm Lân nghiêm mặt lại:

- Đại Châu huynh cứ yên tâm, khí tiết của Đàm Tử Lý này không cần phải lo.



- Vậy sao đệ lại nói đỡ cho Nghiêm đảng?

Triệu Trinh Cát gõ bàn hỏi.



- Đệ không nói đỡ Nghiêm đảng, đệ chỉ xuất phát từ đại cục.

Đàm Luân mặt thản nhiên:

- Chiết Giang không thể có bất kỳ sự nội loạn nào nữa, cho nên không đồng ý với các huynh muốn nhân cơ hội làm lớn chuyện, lật đổ Hồ trung thừa. Vì ông ta là lãnh đạo kháng Oa tốt nhất.



- Hoang đường.

Triệu Trinh Cát nổi giận:

- Đệ coi Triệu Mạnh Tĩnh này là ai? Chẳng lẽ ta không biết lấy đại cục làm trọng,suy nghĩ cho sự ổn định à?

Ông ta vỗ mạnh bàn, đau lòng quay đầu đi:

- Đệ đã bao giờ nghĩ, vì sao ta phải chui vào trong cái khách sạn nhỏ này? Vì sao tất cả phải tiến hành điều tra âm thầm chưa?



Đàm Luân vội xin lỗi:

- Tiểu đệ ăn nói không lựa lời, Đại Châu huynh ngàn vạn lần đừng trách.



Triệu Trinh Cát xua tay, y bảo hắn không cần làm thế, nhỏ giọng nói:

- Nếu như Hồ Tôn Hiến làm tốt, ta đương nhiên không gây thêm chuyện, nhưng hắn có làm tốt không? Cái gì chưa nói, thứ đề biên này là vơ vét tiền của người dân, nó thực sự bổ sung cho quân lương sao?

Nói tới đó cười lạnh:

- Đừng quên ta đã từng làm hộ bộ thị lang, dựa theo phí nuôi quan hiện nay, thuế má bình thường của Chiết Giang và Nam Trực Đãi, thêm vào "đề biên" có thể đủ duy trì cho ba mươi vạn đại quân liên tục tác chiến.



- Xin hỏi Đàm đại nhân, vì sao ông còn nói với ta, bộ hạ chỉ được phát nửa lương, lại thương xuyên vất vả vì nó?

Triệu Trinh Cát quắc mắt lên chất vấn.