Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 283 : Giết người bịt miệng

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Sợ trên đường xảy ra sơ xuất gì, Triệu Trinh Cát lại sai thân vệ đội trưởng của mình đi theo. Hai người suất lĩnh hơn một trăm đao thủ phủ, đi suốt đêm ngày, bốn ngày sau tới được Tô Châu, đem thủ lệnh của khâm sai giao cho Tào Bang Phụ. Tào tuần phủ đang hận không thể vứt bỏ ba cái mầm họa trong đại lao, có lý nào lại từ chôi.



Để cho đảm bảo, Tào Bang Phụ còn phái một trăm binh sĩ đi theo bảo vệ. Hai trăm người áp giải ba tên giặc Oa thương thế lành hẳn lên đường trở về.



Tốc độ về chậm lại, vì ba tên giặc Oa hành hạ, lúc thì kêu đau bụng, lát lại nói khát nước, khi thì nói gông trên người quá chặt, kẹp vào vết thương mới lành.



Tên đội trưởng thân binh tính khí không tốt, tất nhiên hận tới ngứa lợi, nhưng chẳng thể làm gì. Vì bộ đường đại nhân và Tào tuần phủ đặc biệt căn dặn, ba tên này không phải phạm nhân bình thường, trên đường đi phải chiếu cố thật tốt, sống khỏe mạnh đưa tới Hàng Châu.



Vì thế đi mất ba ngày mới tới Ngô Giang, chưa được một nửa lộ trình, đội trưởng thân vệ tức điên, bắt bọn chúng phải tranh thủ lên đường, nhưng ba tên giặc Oa dù sao cũng chỉ còn đường chết, nên căn bản chẳng sợ hắn.



Tên đội trưởng muốn lấy gậy đánh, Vương Dụng vội vàng ngăn lại, không ngừng dịu giọng an ủi, mới lằm hắn buông tay. Tới trưa nghỉ ngơi, vì sợ trúng kế, bọn họ ngồi bên đường ăn lương khô, không vào quán, nhìn ra trên đường lớn, thi thoảng có đoàn người kết thành đội, ai nấy vác bao tải, từ bắc Ngô Giang đi về phía nam, trông có vẻ vội vã.



Nhìn một lúc Vương Dụng lấy làm lạ:

- Sao chỉ thấy đi về phía nam mà không đi về phía bắc, hơn nữa mỗi người đều mang bao tải, không biết có tác dụng gì?



- Hỏi qua là biết ngay.

Tên đội trưởng rất tôn trọng Vương đại nhân, liền vỗ mông đứng dậy, ngăn một người đi đường hỏi:

- Các ngươi muốn đi đâu?



Người kia vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng thấy hắn mặc trang phục quan quân, sợ làm hắn tức giận sẽ bị ăn đòn, đành đáp:

- Hôm nay Mã đại thiện nhân của Đông Sơn bố thí gạo trắng ở Thanh Vân Quan, mỗi người một thăng, tổng cộng hai trăm thạch, bố thí hết mới thôi.

Nói rồi vùng mình thoát ra:

- Quan gia đi về phía trước là nhìn thấy thôi! Thanh Văn Quan náo nhiệt lắn, làm đường lớn tắc hết cả.

Rồi vội vãn rời đi.



~~~~~~~~



Khi tên đội trưởng trở về, thấy Vương Dụng lo lắng ra mặt, ăn không vào nữa, ngạc nhiên hỏi:

- Đại nhân làm sao vậy?



- Ta thấy.

Vương Dụng hạ thấp giọng nói:

- Hôm nay ở lại đây đi.



Tên đội trường càng không hiểu, tròn mắt hỏi:

- Vì sao?



- Không nghe thấy người kia nói đường lớn tắc hết cả sao? Không đi được.
Tên đội trưởng mặt trắng bệch, thiếu chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, quát:

- Mau mau bao vây Thanh Vân Quan, không cho tên nào chạy thoát.



Đám quan binh tức sùi bọt mép nghe thế vội chạy đi, tên đội trưởng lúc này mới nhớ tới Vương Dụng, liền tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy Vương tuần án hôn mê bất tỉnh trên sườn dốc cách đó mười mấy trượng. Vội vàng kiểm tra một lượt, thấy hắn toàn thân xước xát, xương bị gẫy mấy cái, may mắn không ảnh hưởng tới tính mạng, liền bấm nhân trung đánh thức hắn.



Vương Dụng sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên là:

- Phạm nhân không sao chứ?



Đội trưởng như mất hồn đáp:

- Hết rồi, hết rồi, bọn chúng chết cả rồi ..



Vương Dụng thấy trước mắt tối xầm, thiếu chút nữa ngất xỉu, vội túm lấy cánh tay hắn, nói:

- Bao vây Thanh Vân Quan, nhất định là đám người đó làm



- Đã phái người đi rồi.

Tên đội trưởng nói nhỏ, hiện giờ hắn chỉ còn muốn chết, ân hận sao lúc đầu sơ xuất không nghe lời Vương Dụng?



Vương Dụng cũng ân hận vô cùng, ủ rũ nghĩ :" Vì sao ta lại yếu đuối như thế, vì sao không kiên trì ý kiến của mình?"



Hai người đang mong ngóng cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, xem xem có thể bắt được tội phạm trong Thanh Vân Quan không. Nhưng hai bọn họ lại thất vọng, một binh sĩ phóng ngựa tới, lớn tiếng bẩm báo:

- Đại nhân, bên trong Thanh Vân Quan trống không, không có ai cả.



Tia hi vọng cuối cùng bị dập tắt, hai người lặng đi nhìn nhau hồi lâu, Vương Dụng vội nói:

- Phải mau chóng đem chuyện này báo cho bộ đường đại nhân.



- Vậy đại nhân thì sao?

Chân Vương Dụng đã gãy, nên hắn mới hỏi thế.



- Mặc kệ ta, đi mau!

Vương Dụng cấp trở nên quyết đoán, phất tay nói:

- Để ha tên binh sĩ ở lại giúp ta là được.



Tên đội trưởng đã thất thần, hắn nói sao chỉ biết nghe vậy, liền để lại một cỗ xe lớn, hai tên binh sĩ rồi vội vàng rời đi.



Nhìn bóng lưng bọn họ rời xa, Vương Dụng mới cảm thấy toàn thân đau đớn, rên lên:

- Mau, đưa ta về Ngô Giang, ta phải đi gặp đại phu.