Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 285 : Tân khâm sai

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Thò mặt ra rồi thì Thẩm Mặc phải quay về ngoan ngoãn làm khâm sai, có điều quay về cũng thế, vì Triệu Trinh Cát đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, bệ hạ đã hạ thành chỉ khiển trách, cấm ông ta lấy danh nghĩa tra án, làm nhiễu loạn đại cục kháng Oa.



Triệu bộ đường bị đeo vòng kim cô trên đầu càng thêm bó tay bó chân, Thẩm Mặc thậm chí nhìn ra ý bỏ cuộc của ông ta. Hay rồi, nếu đã có suy nghĩ này thì sớm muộn cũng thành hiện thực, chỉ không biết khi nào mà thôi.



Có điều y biết không thể sớm được, vì với cái tính cố chấp của Triệu Trinh Cát, muốn ông ta nhận thua là rất khó.



Thẩm Mặc đành tiếp tục đợi, mong lão phu tử ương bướng kia hết kiên nhẫn để mọi người cùng được giải thoát.



Thế nhưng còn chưa đợi được Triệu Trinh Cát rút lui đã có một vị khâm sai nữa tới, hơn nữa còn là người mà y rất không muốn thấy.



Hôm đó y dậy hơi muộn, cho tới tận khi mặt trời lên cao rồi mới chịu tới nơi làm việc của mình, đang lo lắng lão Triệu kia có kiếm cớ lôi mình ra để phát tiết buồn bực không thì lão bộc của Triệu Trinh Cát tới nói:

- Thẩm đại nhân, bộ đường có lời mời.



Thẩm Mặc đi tới đại sảnh, gặp Triệu Trinh Cát.



Tâm tình ông ta không tệ, cười nói:

- Nào Chuyết Ngôn, làm quen với đồng liêu mới của chúng ta, tân khâm sai hiệp trợ Lữ đại nhân.



Thẩm Mặc mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn quan viên trung niên mặt lạnh tanh ngồi ở bàn bên trái, chớp mắt hai bên nhìn thấy nhau, Thẩm Mặc đầy kinh ngạc, tân khâm sai thì mặt âm trầm ... Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắt chắn y sẽ phải chết cả trăm lần dưới ánh mắt đó.



Vì ông ta là Lữ Đậu Ấn, huyện lệnh tiền nhiệm huyện Sơn Âm, thiếu chút nữa thành lão trượng nhân của y. Quan trọng hơn, ông ta là Lữ ruồi xanh bị Thẩm Hạ xỉ nhục trước chỗ đông người, không còn chỗ đứng ở thành Thiệu Hưng.



Thấy vẻ mặt hai người khác thường, Triệu Trinh Cát hỏi:

- Sao thế, cả hai biết nhau à?



- Có biết.

Lữ Đậu Án nói trước:

- Hạ quan Lữ Đậu Ấn tân nhiệm tuần án Tô Tùng, ngưỡng mộ đại danh Thẩm tuần án đã lâu, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn.



Thấy ông ta không muốn lộ ra, Thẩm Mặc tất nhiên cũng vui lòng, cười đáp lễ:

- Lữ đại nhân quá khen, tại hạ nên học hỏi ngài nhiều hơn mới đúng.



Hai người giả dối khách khí một hồi, Triệu Trinh Cát rất cao hứng:

- Lữ tuần án mặc dù tới hơi muộn, nhưng đã làm quan chính ấn nhiều năm. Chuyết Ngôn nên khiếm tốn học hỏi ông ấy mới được.


- Đại nhân không cần gấp, hiện giờ ta cho đại nhân một tin tức mà đại nhân muốn, đảm bảo ngài lập công đầu trong vụ án này, thăng quan lập tức.



Lữ huyện lệnh hứng thú hỏi:

- Tiên sinh nói mau, đừng làm người ta hồi hộp nữa.



Trịnh Đường cười ha hả:

- Ta tìm được nơi cất giữ sổ sách của Hồ Tôn Hiến rồi.



- Ở đâu?

Lữ huyện lệnh khẩn trương hỏi.



- Biệt thự Tây Khê của nha môn tuần phủ.

Trịnh Đường nói thẳng luôn:

- Trong thư phòng lầu hai hậu viện ...

Lời nói tới đó, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng động khẽ, Trịnh Đường tức thì tái mặt, đứng bật dậy nói:

- Ai?



Cánh cửa két một tiếng mở ra, Lữ tiểu thư với khuôn mặt rõ ràng gầy gò xanh xao hơn trước nhiều, nàng bưng một cái khay đi vào, nói nhỏ:

- Cha, người lại quên ăn sáng rồi, mẹ bảo nữ nhi đưa tới cho người.

Thấy có hai người ở đây, nàng áy náy nói:

- Không biết tiên sinh cũng ở đây, học sinh mang cho người một phần nữa.



Trịnh Đường mắt lóe lên nhìn nàng hồi lâu mới nói:

- Thôi, ta không ăn.



Lữ tiểu thư thầm thở phào, cười nói:

- Không ăn sáng sao được? Không có lợi cho sức khỏe.



- Tiên sinh không ăn là không ăn, sao con lắm lời làm gì?

Lữ Đậu Ấn bực mình phất tay:

- Ra đi! Còn nữa, lần sau tới thư phòng phải gõ cửa.



Lữ tiểu thư ngoan ngoãn gật đầu:

- Nữ nhi biết rồi.