Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 291 : Không phải oan gia không chạm mặt

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Lấy gì giải sầu, chỉ có rượu thôi.



Sau ba chén rượu, ánh mắt Thẩm Mặc trở nên mông lung, Thẩm Mặc đột nhiên quỳ sụp xuống, nói:

- Cha, hài nhi có lời muốn nói với người.



Không biết hai cha con giao lưu điều gì, mọi người vội lui lại, để hai người nói chuyện riêng.



Thẩm Hạ khom lưng xuống, nói nhỏ:

- Con nói đi, cha nghe đây.



Thẩm Mặc hít sâu một hơi:

- Nếu.. Nếu chẳng may hài nhi không về được nữa, cha cha ngàn vạn lần đừng nghĩ quần.



- Thằng bé này, nói bậy bạ cái gì đó.

Thẩm Hạ cuống lên:

- Phì phì, nhổ vào, cái mồm quạ ...



Thẩm Mặc lắc đầu, tiếp tục nói:

- Mặc cho người ta nói gì, cha cũng tìm người thích hợp cưới đi, một là nhà ta còn có thể tiếp nối, hai là ...

Thẩm Mặc nhìn cha nói:

- Cha không phải cô đơn nữa, cũng không phải quá nhớ về con và mẹ con nữa ...



Thẩm Hạ mắt đỏ lên, tức giận nói:

- Tiểu tử nghe cho kỹ đây, nếu ngươi không về, ta tìm sợi giây thừng, đoàn tụ với mẹ con ngươi, dù thế nào cũng tốt hơn một mình chịu tôi.



- Như thế con chết không nhắm mắt.



- Ta mặc kệ.

Thẩm Hạ đột nhiên ôm lấy con trai, khóc rống lên:

- Nếu không muốn cha chết thì con phải sống mà về, nghe rõ không thằng tử thối?



Thẩm Mặc nghe ông nói mà lòng đau đớn, nước mắt cũng chảy theo, nhưng y không muốn khóc, liền lau nước mắt , nói:

- Còn có chuyện nữa.



- Ừ..

Thẩm Hạ cũng lau nước mắt.


- Vì sao lại không chọn mấy loại kia?

Mọi người cùng hỏi.



Thẩm Mặc giới thiệu cho mọi người:

- Thác Nhận Thủy uống vào thì thanh đạm như nước, nhưng lát sau hơi rượu bốc lên đủ làm hán tử mạnh như trâu cũng phải gục. Thứ rượu này như hạng Tiếu Diện Hồ, bề ngoại thì ôn hòa quân tử bên trong hùng ác tàn độc, làm người ta căm ghét, uống vào không thoải mái.



- Uống rượu chẳng có lợi gì mà còn bực mình như thế, thứ rượu này không uống.

Mọi người lắc đầu.



- Lục Khách Đường thì quá thanh nhã, là thứ văn nhân dùng để tô điểm cho văn thơ, uống vào không đã. Quỳnh Hoa Lộ, Lam Kiềm vị cay không đủ, vị ngọt quá nhiều, là rượu nữ tử thích nhất, nhưng không nên có trong chén rượu của đấng nam nhi.

Cuối cùng mới nói tới Nhất Giang Sơn Thủy:

- Thứ rượu này mặc dù mạnh, nhưng vị cực thuần, uống vào rượu hương thơm lan tỏa, làm người ta tận hưởng vô cùng, trong khung cảnh mỹ lệ như ho này, rất hợp để uống say một hồi.



Đám Cẩm Y Vệ cười ha hả:

- Hôm nay mới biết uống rượu phải để ý nhiều như thế, xem ra mười mấy năm qua uống rượu phí hết rồi.



- Đúng thế.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Uống rượu là phải chú ý "người hợp lòng, rượu hợp vị", mới có thể uống thỏa thích, có thể không say không thôi.



- Nói hay lắm, vậy thì uống Nhất Giang Sơn Thuy.

Mọi người reo hò, Chu Thập Tam cười hỏi:

- Giải Nguyên lang là người đọc sách, hay là uống Lục Khách Đường?



Thẩm Mặc hào sảng nói:

- Nói gì thế? Bằng hữu tương giao quý ở lòng thành, tại hạ mặc dù tửu lượng không tốt, nhưng quyết không đối phó cho có lệ.

Nói rồi vỗ bàn:

- Chơi luôn, lần này liều mình bồi quân tử.



- Hay! Rất hay.

Mấy tên Cẩm Y Vệ tâm tình rất phấn khích:

- Thẩm Giải Nguyên chơi rất được.



Đúng lúc không khí trong gian nhã tọa đang hào hứng thì một giọng nói rất không thích hợp vang lên:

- Thẩm Mặc, kẻ nào dám thả ngươi ra?