Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 298 : Tô nương

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Thẩm Mặc nhìn sang cỗ xe ngựa, nhưng Đổ Quỷ bên cạnh lại nói:

- Bên trong không có ai.



Thẩm Mặc lại nhìn Thiết Trụ, chỉ thấy hắn cười toe toét chỉ vào hướng xe đi tới, chỉ thấy hai nữ tử váy vải trâm gỗ, chẳng hề thoa phấn, nhưng không những không che dấu được dáng vẻ yêu kiều thướt tha, lại càng nổi bật vẻ đẹp tự nhiên, nhìn giống như một chủ một phó, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào, xuất hiện trước mắt y.



Nhìn bóng dáng xinh đẹp lọt vào mắt kia, nhịp tim Thẩm Mặc dùng lại, toàn thân như đông cứng, đưa tay ra dụi mắt mấy lượt, miệng lẩm bẩm vô thức:

- Không phải ta nằm mơ chứ?



Mấy người Chu Thập Tam cũng nhìn tới ngây dại, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như thế, cứ như tiên nữ từ trong tranh ra vậy. Làm cho bốn Cẩm Y Vệ đi nhiều thấy không ít cũng không khép miệng lại được.



Đám người này không giống người thường, nhìn nữ nhân cực kỳ thô lỗ, thấy mỹ nữ càng nhìn không kiêng dè gì, đang mở to mắt muốn ngắm cho thỏa thuê thì Thiết Trụ dẫn người quây lấy, che kín tầm mắt của bốn người. Chỉ nghe thấy hắn nói hết sức thành khẩn:

- Còn muốn thỉnh giáo chư vị, làm sao tiến hành theo dõi và chống theo dõi đây.



Đám Chu Thập Tam đương nhiên hiểu ý hắn, đành ấm ức nói:

- Đi, chúng ta qua bên kia nói chuyện, không ở đây gây chướng mắt nữa.



- Đa tạ, đa tạ.

Đám Thiết Trụ cảm kích nói, vây quanh bốn người tránh đi thật xa, để lại không gian cho đại nhân.



~~~~~~~~~



Bên đường hiu quạnh, cỏ eo lay lắt, nhưng vị có mỹ nhân đứng đó mà trở nên bừng bừng sức sống.



Nữ tử theo đằng sau cũng muốn tránh đi, nhưng bị nàng phía trước giữ lấy, mỉm cười nói:

- Muội muội đi đâu?


Nhược Hạm lườm y một cái đầy quyến rũ:

- Chao ôi, chột dạ à?



Thẩm Mặc mặt dầy lắm, y nói đàng hoàng:

- Không, ta và nàng ấy đều thanh bạch, không có chuyện gì không thể nói, sao lại chột dạ.

Rồi còn muốn kể lại chân tướng bắt nguồn quan hệ của hai người.



Nhược Hạm lại lườm y cái nữa:

- Nhu Nương muội muội đã nói với người ta rồi, con người chàng lòng dạ quá tàn nhẫn, chẳng qua trong nhà thêm một đôi đũa, một cái bát? Sao lại nỡ đẩy người ta đi như thế.



Nàng tuy nói rất rộng lượng, nhưng ngữ khí luôn mang theo chút ghen tuông. Dù trong lòng nàng đã chấp nhận Nhu Nương, nhưng cũng phải để Thẩm Mặc thấy mình bất mãn, đó là để cảnh cáp y, không phải là vì nàng giận dỗi.



Thẩm Mặc đương nhiên biết trong lòng Nhược Hạm không thể không có khúc mắc, thái độ càng thêm nhũn nhặn:

- Chẳng phải vì chưa được nàng đồng ý nên ...

Vừa bất cẩn một chút là đã để lộ lời trong lòng, y cuống quít phủ nhận:

- À, à không, không phải, là ta sợ làm lỡ dở tương lai của Nhu Nương.



Nhược Hạm dở khóc dở cười:

- Được rồi được rồi, không có lần sau nữa, được không?



Thẩm Mặc tức thì hai mắt sáng rực, vội gật đầu liên tục, đảm bảo:

- Chỉ một lần này, tuyệt không có lần sau.