Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 300 : Ngôi chùa hoang

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Đoàn người Thẩm Mặc có năm mươi người, tám mươi bảy thớt ngựa, sáu cỗ xe lớn, xuất phát từ Hàng Châu vào ngày 24 tháng 11, hai ngày sau tới Hồ Châu, hai ngày nữa tới Tô Châu, khi tới Trấn Giang thì đã vào tháng chạp.



Tiếp tục ba ngày sau tới được dưới thành Dương Châu, liên tục đi đường hơn mười ngày, mọi người đều không chịu nổi. Chu Thập Tam đề nghị nghỉ hai ngày rồi mới lên đưởng. Thẩm Mặc tất nhiên là cầu mà chẳng được, vốn muốn đai dạo trong thành một vòng, ai ngờ vừa mới dừng chân nghỉ, toàn thân cứ như đồ trì, ngủ trong dịch quán như heo hai ngày, đợi tới khi khôi phục lại thì đã phải lên đường rồi.



Tới tận khi rời thành, Thẩm Mặc vẫn còn không ngừng lắc đầu than thở, mọi người đều cho rằng y nuối tiếc vì bỏ qua " đêm trăng ở cầu Nhị Thập Tứ", chẳng ai ngờ Giải Nguyên Lang đang nhớ tới hai vị tiền bối Đường giải nguyên và Vương giai nguyên, hẳn Đường Bá Hổ huynh và Vương Động Thiếu huynh đều được thưởng thức qua "người ngọc phương nào dạy thổi tiêu", nghĩ tới đây không khỏi khao khát một ngày như thế.



***Nhị thập tứ kiều: còn có tên là Hồng Dược Kiều, ở huyện Giang Đô, tỉnh Giang Tô. Thời xưa có 24 cô gái đẹp thổi sáo tại đây, nên cầu có tên này .

Hai câu trong " " trên có trong bài thơ của Đỗ Phủ.



Đồng thời y cũng âm thầm hạ quyết tâm, không thể để thua kém hai vị tiền bối. "Hừ hừ, ngày nào đó lão tử phát tài rồi cũng lưng đeo vạn quan tiền, phen này cưỡi hạc tới vùng Dương Châu."



Nhưng tâm tình tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, từ Dương Châu lên phía bắc, sau khi qua Hoài Hà, đường đi trở nên gập ghềnh khó khăn, xe ngựa ở Hoài Nam vốn còn đi rất êm, hiện giờ nảy tưng tưng làm ruột gan người ta lộn tụng phèo hết cả.



Từ đó cỗ xe lớn ấm áp thư thái chỉ có thể chứa đồ, không thể chở người được nữa, Thẩm Mặc chỉ đành cùng hai nàng xuống xe, đổi sang cưỡi ngựa.



Lót đệm êm ấm cho yên ngựa cứng lạnh, Thẩm Mặc đỡ Nhược Hạm lên lưng ngựa, bản thân cũng tung mình lên ngựa ngồi sau lưng nàng. Vừa mới ngửi thấy hơi thở thơm tho như hoa tỏa ra trên cơ thể nàng. Trái tim rung động, y không quan tâm sự có mặt của những người xung quanh, kín đáo hôn lên chiếc cổ ngọc của nàng.



Nhược Hạm đỏ mặt xấu hổ nhưng không dám thể hiện gì, len lén nhéo y một cái, nói nhỏ:

- Ban ngày ban mặt chàng xuống đi.



Thẩm Mặc mặt dầy vô lại nói:

- Nàng biết cưỡi ngựa à?



Nhược Hạm lắc đầu, thường ngày y còn tìm đủ trăm ngàn lý do phi lễ với nàng, giờ có cơ hội tốt , nàng biết y không chịu bỏ qua, sợ nhất thời vong tình bị người khác phát hiện thì mất mặt, nói.:

- Chàng sang chỗ Nhu Nương ấy, thiếp học nhanh, khẳng định có thể theo kịp.



- Nhưng mà Nhu Nương không cần học...

Thẩm Mặc chỉ sau lưng, Nhược Hàm thò cái đầu nhỏ nhắn ra, thấy Nhu Nương ngồi trên một con ngựa khác, một tay cầm gây cương, thần thái tự nhiên , đúng là đã học qua cưỡi ngựa.



- Chỉ có người ta là đồ ngốc ...

Nhược Hạm ủ rũ cúi đầu xuống.
Mọi người mang suy nghĩ "thà tin có còn hơn tin không", lần lượt tháo ná giắt bên hông xuống, lắp đá vào. Liền thấy Hắc Bỉ nhặt hai miếng ngói, đi vòng qua hướng ngược lại, ném vào trong đại điện.



Chỉ nghe tiếng ngói vỡ vang lên, tiếp đó vù một cái, quả nhiên có chim hoang vỗ cánh phành phạch bay ra, lao về phía mọi người. Mọi người chuẩn bị sẵn, tiếng giây chun bật lên phừn phựt liên tục, sau một hồi chim kêu náo loạn, tên mặt đất liền có đủ các loại chim hoang.



Đám hộ vệ nhặt lên, đếm qua có có mười một con lớn nhỏ. Thiết Trụ nói:

- Nhưng hơi gầy một chút, nướng lên chẳng đủ nhé kẽ răng.



- Nấu cánh đi.

Thẩm Mặc cười bảo:

- Rồi thêm vào chút sâm gì đó, để bồi bổ cho mọi người.

Nói xong liền xuống ngựa, quan sát hoàn cảnh xung quanh, ngôi chùa này khá rộng rãi, ngoài chính điện còn có trái nhà đông tây, không biết là phủ của vị thần tiên nào. Thẩm Mặc niệm trong lòng một câu :" Xin thứ lỗi." Rồi ra lệnh:

- Chúng ta ở hết trong chính điện đi, các ngươi đem hết lan can cùng khung cửa hai dãy nhà bên rỡ hết ra để đốt lửa.



Thẩm Mặc đứng dưới mái hiên chờ đợi, mọi người bắt tay vào quét dọn. Không lâu sau dọn qua loa đại điện, rồi dùng gỗ vụ thu thập được đốt lửa lên rồi mới mời y vào.



Thẩm Mặc dẫn hai cô giá đi vào, nương theo ánh lửa nhìn quanh, bên trong không bị phá hư nhiều lắm, nước sơn trên cột trụ còn bóng lắm, nhưng đồ trong điện đã bị cướp sạch, chỉ còn lại một một bức tượng thần bám bụi, không nhìn ra được được mặt mũi nữa. Nhưng hai vê đối hai bên còn miễn cưỡng có thể nhìn rõ được chữ nghĩa. Thấy về trên là "‘thiên vi trướng mạc địa vi chiên, nhật nguyệt tinh thần bạn ngã miên. " vế dưới là "dạ gian bất cảm trường thân cước, khủng đạp sơn hà xã tắc xuyên."



Lấy trời là màn, chiếu là đất

Trời trăng sao sáng bầu bạn ngủ.

Giữa đêm không dám duỗi thẳng chân.

Sợ đạp thủng sơn hà sã tắc.



Liều dịch thơ chơi

Trời mênh mông, đất bao la.

Trăng sao làm bạn giấc nồng mê say.

Đêm khuya chẳng dám duỗi chân này.

Chỉ e một cước lung lay sơn hà.



Sau khi nhìn rõ mấy câu thơ đó, Thẩm Mặc vã mồi hôi, thầm nghĩ :" Mẹ ơi, té ra là lão nhân gia người..."