Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 314 : Lam đạo hành

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Dựa theo lý luận của đám Thiệu Nguyên Tiết, Đào Trọng Văn thì dưỡng sinh không cần phải tiết dục, ngược lại, nếu như nắm giữ được bí thuật phòng the, còn có thể có lấy âm bổ dương kéo dài tuổi thọ. Điều này thực sự quá phù hợp với khẩu vị của hoàng đế, dù sao trường thọ quan trọng thật, nhưng nếu cấm dục thì sống lâu bao nhiêu chăng nữa cũng có gì thú vị. Cho nên đạo giáo chiến thắng được Phật giáo cùng với phái dưỡng sinh khác, độc chiếm thánh sủng, cũng là điều hợp lý.



Nhưng Chu Thập Tam cũng chẳng trả lời được câu hỏi của Thẩm Mặc, chỉ đánh suy đoán:

- Có lẽ Tiểu Đào không chịu chăm chỉ luyện công.



Thẩm Mặc khẽ gật đầu không đáp, Chu Thập Tam tưởng y mất hứng nói chuyện, liền ngậm miệng lại. Nhưng hắn không biết Thẩm Mặc là cao thủ tiệt đáp đề, tư duy nhảy vọt đã nghĩ tới Gia Tĩnh.



Nếu hoàng đế tu luyện thuật phòng the, vậy vì sao ở một mình trong cung Ngọc Hi ba năm, thanh tâm quả dục, ngay cả cung nữ cũng không đụng chạm vào.



Y đột nhiên hiểu ra vì sao Triệu Văn Hoa, La Long Văn lại bỏ nhiều công sức như thế đi tìm Vương Thúy Vân.



Quả nhân có tật, không giấu cận thần. Cận thần ở đây chỉ có Nghiêm Tung, mà Triệu Văn Hoa muốn chia sẻ lo lắng với cha nuôi, tám phần là thế ....



Thông suốt suy đoán, làm rõ hậu quả, Thẩm Mặc cho rằng mình đã có thể gặp vị Đào công tử kia rồi, liền muốn đứng dậy bắt chuyện, không ngờ có người giành trước.



- Đào công tử, công tử là đại nhân không thèm chấp tiểu nhân, hãy coi như bần đạo đánh rắm đi.

Thì ra tên đạo sĩ lôi thôi kia không biến từ khi nào đã rời khỏi chỗ ngồi, đang hạ mình xin lỗi Đào Lương Phụ, thần thái đó so với bộ dạng thô hào thành sự tương phản mạnh mẽ, làm người trông mà buồn cười.



Đào công tử lại chẳng thấy buồn cười, tức tối nói:

- Sao ngươi rầy rà thế hả, còn quấn lấy ta nữa .. Ta báo quan đấy.



Hai tên tùy tùng thì lại không giống trong tưởng tượng của Thẩm Mặc, đứng dậy hung hăng quát tháo " tiểu tử, muốn gây chuyện à?" Mà cứ ngồi tại chỗ ăn cơm, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, dường như cực kỳ sợ hãi tên đạo sĩ lôi thôi.



Nhưng tên đạo sĩ lại sợ Đào Lương Phủ, nghe thấy hắn nói những lời xin lỗi liên miên không dứt, nói cực kỳ lưu loát, hiển nhiên là thuộc lòng rồi.



Đào công tử bực bội lắm, nhưng không làm gì được hắn, không ngờ bịt tai bỏ chạy, hai tên hạ nhân cũng chạy theo. Tiểu nhị già gọi với theo hỏi:

- Lại ghi sổ à?



- Ghi sổ, ghi sổ.

Dưới lầu truyền tới câu trả lời bực bội.



Tiểu nhị già gật đầu, nhìn thức ăn trên bàn còn lại bảy tám phần, lại nhìn đạo sĩ hỏi:

- Có gói lại không?



Tên đạo sĩ vốn đuổi theo vài bước, nghe thế chán nán đứng lại, bực mình nói:

- Gói, sao lại không gói.



Tiểu nhị già liền thu dọn đồ ăn của ba người Đào Lương Phụ, gói lại cho vào bát cơm mang theo bên mình của đạo sĩ lôi thôi.
Dù không thể hiện ra trên mặt, nhưng Thẩm Mặc đúng là có chút thất vọng, nếu như nói có thứ gì thịnh hành ngang được mã điếu thì chắc chắn là phụ thần ( một kiểu lên đồng).



Phụ thần chẳng qua là chuẩn bị mấy tờ bùa, sau đó bảo khách có yêu cầu gì viết lên, người co giật nhưu động kinh, tay cầm bút viết liên tục lên sa bàn, miệng lẩm bẩm niệm là thần linh nhập thể. Nghe nói đó là chỉ thị của thần linh, người bên cạnh chép lại, sau khi chỉnh thành văn tự, có thể dự đoán lành dữ, rồi căn cứ theo chỉ thị của thần đi làm.



Từ thời Tây Hán tới nay, thứ này càng ngày càng thịnh hành, hiện giờ thậm chí còn thành thứ giải trí quan trọng của các vị sĩ phu nhàn hạ ở kinh thành. Thẩm Mặc cũng xem qua mấy lần lên đồng, mặc dù không hiểu rõ mánh khóe trong đó, cũng không dàm hoàn toàn phủ định quỷ thần tồn tại. Nhưng người biết cái thứ này quá nhiều biết, đã thành đồ chơi bày ngoài đường rồi, còn có thể đầu cơ kiếm lợi gì nữa.



Nhưng câu tiếp theo của Lam Đạo Hành làm Thẩm Mặc quay ngoắt 180 độ, chỉ nghe thấy hắn ta ung dung nói:

- Ta có thể mời thần Tử Cô nhập xác..



Lời vừa mới dứt, tới ngay cả Chu Thập Tam cũng phải nghiêm nghị, vì sao? Vì tất cả người lên đồng đều công nhận thần Tử Cô nói chuẩn xác nhất. Vị thần có cái tên đẹp đẽ đó là thần thánh phương nào thế? Đó là vị thần quản lý nhà xí và chuồng heo ... Thật ra nói nhà xí là được rồi, vì ở nông thôn, chuồng heo chính là nhà xí.



Nhưng đừng coi thường cái nhà xí này, khi ngươi mót không tìm được nhà xí, thì còn nghiêm trọng hơn cả khi đói không tìm được quán cơm. Cho nên lời của Tử Cô là linh nhất, Lam Đạo Hành mời được Tử Cô, tất nhiên bản lĩnh không nhỏ.



- Nghe nói chỉ người có linh thể họp duyên với thần, mới có thể mời được thần, mà được thần Tử Cô, vậy thì càng vạn người không có lấy một.

Chu Thập Tam không hiểu nói:

- Một đồ đệ tốt như thế sao sư phụ đạo trưởng lại nỡ để đạo trưởng đi?



- Ta cảm thấy sư phu tuổi cao rồi, liền bảo ông ấy giao vị trí chưởng môn cho ta để đi hưởng phục, bế cháu chắt cho sướng.

Lam Đạo Hành lờ đờ say nói:

- Kết quả ông ấy lại đuổi ta xuống núi.



Chu Thập Tam ôm bụng cười, thầm nghĩ :" Đáng đời."



Lam Đạo Hành tức tối:

- Ta một lòng hiếu thuận, những bị đám phàm tục các ngươi cho là lòng lang dạ thú.



Thẩm Mặc lắc đầu, trang trọng nói:

- Tại hạ biết đạo trưởng một lòng hiếu thuận.



- Ôi tri kỷ ...

Lam Đạo Hành không thèm nhìn Chu Thập Tam nữa, chỉ nói chuyện với Thẩm Mặc:

- Tiểu ca tới đây hình như cũng là để đợi Tiểu Đảo kia hả?

Thẩm Mặc phát hiện ra hai mắt hắn trong vắt, miệng lưu loát, nào có chút vẻ gì là say?



" Kẻ này rất khó nắm bắt, càng khó nắm giữ" Thẩm Mặc thầm nghĩ, miệng thì hỏi:

- Sao đạo trưởng biết?