Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 321 : Hai cuốn sổ

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


- Nói mau, rốt cuộc ngươi muốn bao che cho ai?

Câu hỏi lạnh lẽo không mang chút tình cảm nào của Gia Tĩnh như con rắn độc quấn quanh người Thẩm Mặc, chỉ cần hơi sơ xẩy một chút là bị nó mổ chết.



- Tội thần chẳng qua là tuần án nhỏ nhoi, vô phẩm vô cấp, không đáng nói, căn bản không bao che được cho ai.

Giọng Thẩm Mặc càng ngày càng trầm ổn, tới cuối gần như nói từng chữ một:

- Cũng tuyệt đối không thiên vị bao che cho ai.



Gia Tĩnh tựa cười tựa không nói:

- Triệu Trinh Cát tấu lên không nói như thế, ông ta nói ngươi ngay từ ban đầu đã chơi trò hai mặt, câu kết với quan viên địa phương, ngầm cản trở phá án. Cuối cùng không ngờ mạo hiểm thiêu hủy vật chứng, bị ông ta bắt ngay tại trận. Chuyện này thực thực rõ ràng, chứng cớ xác đáng, ngươi còn gì có thể bao biện?



- Thần không bao biện.

Thẩm Mặc không hề lay chuyển:

- Tấm lòng son của thần trời đất chứng giám, không cần bao biện.



- Ha ha ha, cây ngay không sợ chết đứng hả?

Gia Tĩnh tức tới bật cười:

- Có phải là đại nhân vật nào dạy ngươi chỉ cần chết cũng không nhận là có thể biến nguy thành an?



- Không phải.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Không ai dạy thần nói thế, là thần tự muốn nói.



- Lại vẫn còn cãi.

Gia Tĩnh lạnh nhạt nói:

- Nước nơi này sâu thật, khiến ngươi gặp trẫm cũng không nói thật, trẫm hỏi ngươi lần cuối, rốt cuộc ngươi là người của ai.



Câu này hỏi ra, Thẩm Mặc tức thì đáp:

- Bẩm bệ hạ, khắp thiên hạ đâu không phải vương thổ, người trên đất này, ai không phải vương thần. Tất cả quan viên đều là người của triều đình, đều là người của bệ hạ.



- Ấu trĩ.

Giọng Gia Tĩnh hòa hoãn lại một chút:

- Đại Minh lớn như thế, quan viên nhiều như thế, một mình trẫm quản không hết. Phải chia nồi ăn cơm ra ăn, chia nhà để sống. Nói đi, Thẩm giải nguyên ngươi kiếm cơm trong nồi họ Nghiêm hay trong nồi họ lý.



Thẩm Mặc bổng ngẩng đầu lên, hai mắt nhòe lệ, giọng run rung đáp:

- Hồi bẩm bệ hạ, thần vốn áo vải ấu trĩ, may được bệ hạ không chê. Cho tuần án một tỉnh, lại nhận lệnh tra án giặc Oa xâm nhập Nam Kinh. Mặc dù là quan viên hiệp trợ phải lấy chủ quan làm đầu, nhưng thần biết, tất cả mọi thứ đều o bệ hạ ban cho. Thần chỉ nghe hoàng thượng, chỉ nghĩ cho Đại Minh. Tuyệt không nghe người khác sai phái, cũng không ai có thể tác động vào ý chí của thần...

Nói tới câu cuối, mặt đã tran hòa nước mặt, giọng nói mang theo đau đớn vô hạn:

- Về phần chuyện này không thể làm rõ, khiến cho bệ hạ thất vọng, tất cả trách nhiệm tính tới cùng là do lỗi của thần, không liên quan tới người khác. Nhưng thần xin thẳng thắn với bệ hạ, nếu như còn gặp loại chuyện này, lựa chọn của thần không đổi ...

Giống như đưa bé bị oan ức cuối cùng gặp được người thổ lộ, Thẩm Mặc đã khóc không còn thành tiếng nữa.


~~~~~~~



Gia Tĩnh đế ngồi đó vừa xem sách vừa trầm tư, Thẩm Mặc quỳ dưới đất, Hoàng Cẩm thì đứng như tượng, bên trong đại điện không có tiếng động nào khác, chỉ có tiếng lật sách sàn sạt, càng làm không khí trở nên yên tĩnh vô cùng.



Thời gian chầm chậm trôi đi, đến khi bóng trên mặt đất ngày càng ngắn, hoàng đế mới gập sách lại, sắc mặt có thể xem như vẫn bình tĩnh.



Cuối cùng Gia Tĩnh cũng lên tiếng:

- Ngươi đã xem cuốn sổ này chưa?



Thẩm Mặc cắn răng nói:

- Không dấm giấu bệ hạ, thần sau khi xem xong, mới phát hiện ra ngàn vạn lần không thể tiết lộ, chỉ có thể giao cho thánh thượng.



Gia Tĩnh chậm rãi gật đầu, sắc mặt hết sức phức tạp, có tán thưởng, có sự tức giận không thể che giấu, quay đầu sang hỏi Hoàng Cẩm:

- Ngươi có biết trên sổ sách ghi chép cái gì không?



Hoàng Cẩm cúi cái đầu béo xuống, thật thà đáp:

- Nô tài không biết.



Gia Tĩnh hừ lạnh:

- Cho ngươi biết, đó là hướng đi cuối cùng của các loại thuế thu, đề biên của Chiết Giang cả năm Gia Tĩnh thứ ba mươi tư.



Hoàng Cẩm kinh ngạc, mù mờ nhìn Gia Tĩnh hỏi:

- Đi đâu ạ?



"Hừm.." Gia Tĩnh phát ra âm thanh tức giận từ mũi:

- Chưa nói giao cho triều đình, phiên vương. Chỉ riêng một trăm vạn lượng quân phí, thực sự dùng cho quân đội chỉ có năm mươi lăm vạn lượng mà thôi, bốn lăm vạn còn lại ..

Tới đó vỗ mạnh bàn:

- Toàn bộ đút vào túi Triệu Văn Hoa và Hồ Tôn Hiến! Lũ khốn kiếp tham lam không coi trời đất ra gì!



Hoàng Cẩm vội quỳ xuống nói:

- Bệ hạ bớt giận.



- Chẳng trách Thẩm Mặc không dám giao quyển sổ này ra.

Gia Tĩnh ngực phập phồng kịch liệt, mặt đanh lại:

- Nếu bị phơi bày ra, tội danh chiếm đoạt quân lương cực lớn này thì thần tiên cũng không cứu nổi! Cả nhà bọn chúng sẽ bay đầu hết.…