Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 368 : Hủy diệt và bắt đầu
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Đáng lý nói tới đây thì câu chuyện về Triệu Văn Hoa phải kết thúc rồi, hắn sẽ già trong một cái thôn nhỏ xa xôi, chết đi trong cô độc nghèo khó. Ai mà thèm quan tâm chứ? Nhưng có một chuyện không sao tin được khiến cái chết của hắn được sử sách ghi chép lại, được kể say sưa ngàn ngàn vạn vạn lần, thậm chí liệt vào thập đại nghi án thời Gia Tĩnh.
Thời gian tới ngày 23 tháng 10 năm Gia Tĩnh 35, gió thu mưa nhỏ, Triệu Văn Hoa bị đuổi về quê, trên đường qua Sơn Đông, vì đường lầy lội không thể tới kịp trạm nghỉ, đánh qua đêm ở một thôn tên Thập Tự Pha.
Cách kinh thành gần nghìn dặm, sự kiện khiến hắn thân bại danh liệt cũng đã trôi qua gặp một tháng. Triệu Văn Hoa cuối cùng khôi phục lại từ trong đả kích, có tinh thần, cũng muốn ăn uống rồi.
Hắn sai chủ quan bày một bàn rượu thịt, trong gió mưa lạnh lẽ, cùng đám tiểu thiếp thê thảm quây quanh bàn, vì phu nhân của hắn đã qua đời.
- Khóc cái gì mà khóc.
Giọng Trệu Văn Hoa có chút thều thào, nhưng vẫn giáo huấn:
- Ta còn chưa chết cơ mà.
Chỉ nghe các di thái thái khóc:
- Ôi trang sức của thiếp.
- Hu hu hu, không còn tiền, tương lai sống ra sao.
Nửa ngày trời mới biết người ta khóc "nghèo", chứ chẳng khóc cho hắn.
Điều này làm Triệu Văn Hoa rất mất mặt, hắn cười gằn liên tục:
- Đám đàn bà không đọc sách các ngươi, không biết chuyện "thỏ đào ba hang" chứ gì?
Hắn còn có số diêm dẫn trị giá ba mươi vạn giấu trên người, số tiền này đủ cho hắn phung phí cả đời rồi.
Chính lúc hắn đang định khoe khoang lấy lại uy phong ai ngờ một di thái thái độc mồm nhất lập tức phản bác:
- Bọn thiếp là phụ đạo nhân gia, vô tài mới là đức, không đọc sách là đúng. Nhưng lão gia nếu xem nhiều sách hơn một chút, chúng ta không tới mức rơi vào cảnh này.
- Nói vậy là sao?
Triệu Văn Hoa nghẹn họng.
- Giờ người ta ai cũng nói, cái hào trạch bên hoàng cung của lão gia không phải cái đầu tiên.
Vị di thái thái mồm liếng thắng:
- Nghe nói một trăm năm trước, cái kẻ tên là Thạch Hanh cũng xây nhà bên ngoài hoàng cung, kết quả bị hoàng đế nhìn phải, thế là hết đời. Người ta nói chuyện này viết trên rất nhiều sách, lão gia xuất thân thượng thư, sao chưa đọc qua?
- Sao ta lại chưa đọc?
Triệu đại nhân không khỏi cảm thấy đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hiện giờ ngay tiểu thiếp cũng dám bắt nạt hắn rồi, đành tức tối nói:
- Ta đọc rồi.
- Đọc rồi?
Di thái thái kia bĩu môi:
- Vậy càng khó tin.
Triệu đại nhân tức phát điên, ném đũa đứng dậy.
- Ngươi bớt nói vài câu đi.
Đại di thái trừng mắt di thái thái lắm một kia, nói với Triệu Văn Hoa:
- Lão gia còn chưa ăn cơm mà.
- Không ăn nữa.
Triệu Văn Hoa tức giận nói:
- Tức nó bụng rồi, còn ăn cái rắm gì nữa.
"Tức no" tới ợ một cái, hắn xoa bụng về phòng.
Các di thái thái gọi không lại chỉ đành mặc hắn, bọn họ ăn xong thấy lão gia hẳn là nguôi giận rồi, liền dùng mâm mang thức ăn phần lên phòng cho hắn.
- Tiếp tục đi.
Gia Tĩnh đế khẽ gật đầu, chuyện này ông ta biết, nhưng ông ta không có quyết tâm chống lại thế giới. Cho nên đành bỏ qua.
Thẩm Mặc thầm than trong lòng, tiếp tục nói:
- Đối với các loại thuế thu khác, cơ bản chỉ là hình thức. Ví dụ như thương thuế, ở Sơn Tây Lương Hoài Lưỡng Chiết Phúc Kiến Quảng Đông, những tỉnh này gia tộc tài phú trên chục vạn cộng lại phải có tới trên trăm vạn. Từ cổ phi thương bất phú, nếu những người này chỉ dựa vào ruộng đất, tuyệt đối không thể lấy đâu ra nhiều tài phú như thế. Bọn họ tất nhiên đều kinh thương cả.
Y giang tay ra:
- Nhưng thu nhập thương thuế năm qua chưa tới năm mươi vạn lượng, nếu như giải quyết đi vấn đề này, Đại Minh ta càng không lo thiếu tiền nữa.
- Khanh nói có lý.
Gia Tĩnh lắc đầu:
- Nhưng không hiện thực, thật ra mười năm trước trẫm đã muốn tăng thương thuế. Nhưng các đại thần đều đồng thanh phản đối, nói "sĩ nông công thương", thương ở cuối cùng, nếu như tăng thuế với bọn họ, là đề cao địa vị của bọn họ.
Ông ta chửi:
- Cái lý do rắm chó, ma nó cũng không tin, nhưng bọn chúng đồng thanh như thế, khanh có biết nguyên nhân vì sao không?
- Trong gia tộc quan viên, hoặc ít hoặc nhiều đều có kinh doanh cửa hàng, cung ứng cho bọn họ ăn tiêu ở kinh thành, đương nhiên không đồng ý bệ hạ thu thêm thuế.
Thẩm Mặc cười nói.
- Đúng.
Gia Tĩnh gật đầu:
- Trẫm cưỡng chế thi hành, nhưng bọn chúng ngoài nghe trong chống, gây đủ cản trở, cuối cùng chỉ đành bỏ qua.
Thẩm Mặc đương nhiên biết Gia Tĩnh đế sẽ phủ định hai ý kiến đầu tiên của mình, nên y cố ý nói như thế, để lựa chọn cuối cùng là lựa chọn duy nhất kia, tranh thủ được quyền chủ động lớn nhất.
- Vậy chỉ còn mậu dịch trên biển thôi, người Nhật Bản, người Tây Dương rất ngưỡng mộ đồ do chúng ta sản xuất, sẵn sàng mua với giá cao. Cho nên chỉ có cách đem sản phẩm trong nước bán ra đổi lấy bạc trắng.
- Đúng thế.
Gia Tĩnh đế đứng dậy:
- Đó là nguyên nhân trẫm dùng khanh.
Ông ta hắng giọng:
- Thẩm Mặc nghe chỉ.
- Có thần.
Thẩm Mặc vội hành lễ.
- Lệnh khanh kiêm nhiệm kiêm nhiệm chức đề cử Giang Nam thị bạc ti, toàn quyền phụ trách chuyện di dân cùng thông thương.
Gia Tĩnh đế nhìn y đầy thâm ý:
- Cục chế tạo Giang Nam do người bên cạnh trẫm phụ trách, cục trà mã Giang Nam do tân nhiệm tri phủ Hàng Châu Đường Nhữ Tập phụ trách, khanh phải phối hợp tốt với hai người bọn họ.
- Thần tuân chỉ.
Thẩm Mặc chỉ đành lĩnh mệnh.
- Năm nay đã sắp hết rồi.
Gia Tĩnh đế cuối cùng cũng đi vào điều mấu chốt nhất:
- Năm sau, trấm muốn hai trăm vạn, sau đó mỗi năm tăng một trăm vạn. Cho tới khi nào thu nhập một năm một nghìn hai trăm trăm vạn như khánh nói. Nếu như khanh không làm được, tất cả những lời vừa rồi coi như con số không, quay về nội các làm ti trị lang.
Ông ta nhìn y thật sâu:
- Nếu như làm được, trẫm đảm bảo tiền đồ hai triều của khanh.
+++
Bắt đầu hay rồi, nếu các bác quên thì mình nhắc lại, Lữ Đậu Ấn hiện làm tuấn án Tô Tùng, trụ sở đặt ở Tô Châu , phen này gặp lại chú Thẩm rồi ...