Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 370 : Bái biệt trở vể

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Nói xong chuyện Dương Kế Thịnh, Thẩm Mặc hỏi tới Triệu Văn Hoa :

- Nghe nói kẻ đó chết đột ngột, hơn nữa còn rất kỳ quái.



- Ta phái người giết chết đấy.

Lục Bỉnh thản nhiên như nói một chuyện không liên quan tới mình:

- Thủng bụng nát gan, lưu danh sử sách.

Rồi bảo:

- Sư đệ cũng đừng đi lo cho người khác, sau khi về Giang Nam rồi sư đệ không ít rắc rối đâu.



Thẩm Mặc gật đầu cười khổ:

- Đệ là vịt bị xua lên lò, chẳng còn cách nào, cố chống đỡ thôi.



- Đệ phải cẩn thận đấy, ngàn vạn lần đừng để bị gãy ở nơi đó. Giặc Oa, hào tộc, Nghiêm đảng, Thanh Lưu, bất kỳ cái nào cũng đủ cho đệ khốn đốn.



- Để bọn chúng tới hết đi.

Thẩm Mặc mỉm cười, nói đầy hào khí:



- Hay.

Lục Bỉnh nâng chén rượu:

- Cạn chén này, coi như ta tiễn chân sư đệ.



Thẩm Mặc cạn chén uống hết, lại nghe Lục Bỉnh nói:

- Mặc dù sư đệ là quan, nhưng đám ngươi kia sẽ không chơi theo quy củ đâu, minh thương ám tiễn, âm mưu quỷ kế chắc chắn là khó tránh được, chỉ dựa mỗi vào quân đội là không xong. Ta đã đổi Chu Thập Tam với thiên hộ Cẩm Y Vệ Nam Trực Đãi rồi, hắn đã lên đường tới Tô Châu, đệ có chuyện gì cứ tìm hắn.



- Đa tạ sư huynh.

Thẩm Mặc cao hứng:

- Đây đúng là tặng than trong tuyết.



- Còn lần trước xét già Triệu Văn Hoa, theo quy củ cũ chia ba bảy, phần to nạp vào quốc khố, phần nhỏ huynh đệ ta tự chia. Tổng cộng là tám mươi vạn lượng, bỏ ra 5 vạn cho phía dưới chia nhau, 5 vạn nữa cho quản sự thái giám trong cung, còn đã đám đạo sĩ mũi trâu được. Ai ai cũng được nếm một ít. Như thế không kẻ nào lắm mồm nữa ... Còn lại ta lấy 25 vạn, của đệ 5 vạn.



Thẩm Mặc không cần suy nghĩ cự tuyệt ngay:

- Vô công bất thụ lộc, đệ nhận tiền của sư huynh làm gì?



- Sao lại là vô công? Triệu Văn Hoa là do đệ giật đổ, số tiền này đệ đáng được nhận.

Lục Bỉnh nói:

- Đệ cứ yên tâm, sổ sách làm rất sạch sẽ, cả nhà Triệu Văn Hoa cũng đã bị giết sạch, trên đời này số tiền ấy không tồn tại.



Thẩm Mặc chỉ lắc đầu, Lục Bỉnh tức tối quát:

- Không lấy thì thôi.

Nói xong lấy ra một cái hộp gỗ lim đưa cho y:

- Sư đệ sắp kết hôn, ta không đi uống rượu hỉ được, cái này coi như quà mừng.



Thẩm Mặc mở hộp ra, liền thấy một cái áo ba lỗ màu vàng thẫm, sờ chất liệu tơ của nó cảm giác như sờ vào kim loại, khá nặng.



- Đây là bảo giáp gia truyền của nhà ta, có thể ngăn cung tiễn, đông ấm hè mát, là thứ bảo bối hiếm có. Nhưng hiện giờ ta không dùng tới nữa, đệ đi Tô Châu khó tránh khỏi gặp nguy hiểm, tặng cái này sư đệ sẽ không từ chối chứ?



- Bảo bối gia truyền nhà sư huynh, sao có thể tùy tiện tặng người?

Thẩm Mặc tiếp tục từ chối.



- Cứ nhận đi.

Lục Bỉnh trừng mắt lên:


Thẩm Mặc gật đầu phụ họa mấy câu, đây đã là chuyện gạo nấu thành cơm rồi, Từ Giai không thể chỉ lấy cơm nguội ra hâm nóng, chắc chắn là có dụng ý khác.



Quả nhiên nghe thấy Từ các lão chuyển đề tài:

- Nhưng ngươi tới Tô Châu cũng không thể thuận buồm xuôi gió, hiện giờ trong triều có một số kẻ coi chuyện ngươi làm là miệng thịt béo bở, chắc chắn sẽ ngoạm thật mạnh; còn đối với đám hải thương Mân Chiết mà nói, thì ngươi đập nồi cơm của bọn chúng, chúng sẽ không để yên cho ngươi đâu.



Thẩm Mặc gật đầu đáp:

- Lời này Lục đô đốc cũng đã nhắc học sinh.



- Có điều ngươi cũng không cần quá bi quan, vì tuyệt đại đa số vẫn ủng hộ mở cấm biển.

Từ Giai giảm áp lực cho y:

- Theo ta biết, hải thương độc quyền buôn lậu, cố ý ép giá, sớm đã khiến rất nhiều người oán hận. Từ khi nghe triều đình muốn mở lại thị bạc ti, đại đa số đã ngừng giao dịch với hải thương, đợi đại cứu tinh ngươi tới giải cứu ... Ngươi phải tiếp xúc với những người đó nhiều một chút, cố gắng đoàn kết bọn họ, chống lại áp lực các phía.



Nghe vị Từ các lão tôn thờ "nói trăm điều làm trăm việc, không bằng im lặng", không ngờ làm ngược lại bình thường , kiên nhân dạy bảo mình, Thẩm Mặc vừa chăm chú lắng nghe, vừa nghiền ngẫm dụng ý của đối phương. Đối với loại chính khách lõi đời như ông ta mà nói, câu " vô cớ ân cần, không trộm thì cướp" chẳng phải là sự xúc phạm.



Theo Thẩm Mặc nghĩ, ông ta sở dĩ làm như thế ít nhất có hai tầng hàm nghĩa. thứ nhất, quan hệ hai người đã tới mức chặt đứt xương còn dính gân, Từ các lão thông qua hành động này ám chỉ địa vị của y trong lòng ông ta, đã đạt tới mục đích hoàn toàn kéo mình vào cùng trận địa. Còn nữa, trong hàm nghĩa những lời vừa rồi, có thể nghe ra Từ các lão khéo léo biện hộ cho đại hào tộc Tô Tùng, cái gọi là "đoàn kết bọn họ" cũng chính là "cho bọn họ đặc quyền".



Nhưng bất kể thế nào, bề ngoài y đều phải tỏ ra cảm kích, nói với Từ Giai:

- Đa tạ ân sư chỉ điểm bến mê.



Từ các lão cười vui vẻ:

- Ta chẳng qua chỉ là đàm binh trên giấy thôi, cụ thể phải làm sao còn cần ngươi tới Tô Châu mày mò.



Thẩm Mặc gật đầu:

- Học sinh làm việc đứng trước đầu sóng ngọn gió này sớm đã chuẩn bị nghênh tiếp minh thương ám tiễn rồi, nhưng xa rời kinh sư, khó tránh khỏi có kẻ gièm pha, lợi dụng công kích.



- Điều này ngươi không cần phải lo, bởi vì Nghiêm đảng ủng hộ mở cấm biển.

Từ Giai tiết lộ:

- Mà triều chính Đại Minh ta sẽ có một khoảng thời gian dài bỉnh ổn vững vàng.

Nói rồi đưa cho Thẩm Mặc một bản công báo:

- Cái này hôm nay nội các phát ra, ngươi còn chưa đọc.



Thẩm Mặc mở ra xem, thì ra Nghiêm các lão đã tròn nhiệm kỳ chín năm, tức là lão ta đã phụ chính đúng mười tám năm rồi, chỉ thấy Nghiêm Tung dâng tấu nói :" Quốc gia hàng năm khoa khảo, quần thần nhận bổng lộc chín năm theo lệ không được tại chức, huống hồ thần đã đứng đầu đình thần hai khóa, chẳng có công trạng gì, theo thông lệ nên tránh ", thì ra là lão ta xin nghỉ hưu quy ẩn.



Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Lão gia hỏa này mà nghỉ thật thì tốt biết bao." Nhưng ai cũng biết điều này là không thể, chỉ thấy tiếp theo đó Gia Tĩnh đế ra chiếu khen lão ta "trung thành cẩn thận, phò tá chín năm, công tích phong phú", không cho từ chức, hơn nữa ban yến cho lệ bộ, thăng con lão ta làm trung thư xá nhân.



Từ Giai mặt mang chút vẻ chua chát:

- Đã nhìn thấy chưa, Nghiêm các lão mặc dù tuổi tới bát tuần, nhưng càng già cảng tỉnh, không hồ đồ chút nào, bệ hạ vẫn rất coi trọng.

Rồi thở dài:

- Trong thượng thư lục bộ, lại bộ Ngô Bằng, công bộ Nghiêm Thế Phiên, binh bộ do lão tướng Hứa Luận thay Dương Bác đại tang tạm nghỉ. Lão Hứa gần cổ lai hi, đã muốn yên ổn nghỉ hưu rồi, cho nên tất cả sẽ thỏa hiệp, nghe Nghiêm Thế Phiên chỉ huy.



- Còn về đô sát viện tả đô ngự sử Chu Duyên, hộ bộ thượng thư Phương Độn, hình bộ thượng thư Vương Lê mặc dù có tiết tháo, không dính líu tới Nghiêm đảng, nhưng chẳng qua là người khôn giữ mình mà thôi.

Từ Giai thở dài vô cùng thê lương:

- Nghiêm đảng quyền khuynh thiên hạ, với triều đình mà nói là nguy hại cực lớn, nhưng đối với ngươi thì lại là một thời cơ.



Ông ta dừng ở đó, nhìn Thẩm Mặc chăm chú nói:

- Ngươi phải nắm chắc lấy thời cơ này, làm ra công tích thực sự, để thị bạc ti thành chốn tiền lương của Đại Minh, tới khi đó bất kể chính cục như thế nào, ngươi cũng có thể ngồi vững vàng buông câu.



- Học sinh thụ giáo.

Thẩm Mặc đứng dậy nghiêm túc đáp.