Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 389 : Thương lãng đình
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Mặc ra ngoài, trên xe còn có một người mặt béo tròn, không hiểu hỏi y:
- Thẩm đại nhân, vì sao ngài muốn ta dán râu.
- Vì che giấu thân phận.
Lúc này thời tiết đã chuyển ấm, bỏ đi áo mùa đông dầy, Thẩm Mặc mặc áo bào màu xanh nhạt, cảm thấy rất thoải mái, cười nói:
- Không phải công công kết oán với Lục gia công tử sao? Không che giấu một chút sao mà được.
- Cái này ...
Người đó là Hoàng Cẩm, ông ta chỉ râu mình:
- Quá thô, ai nhìn cũng biết là dán vào.
- Không sao, không nhìn ra đâu.
Thẩm Mặc thuận miệng cười đáp, trong lòng lại nghĩ :" Còn sợ người ta không nhìn ra ấy chứ."
Hoàng Cẩm hiện giờ là phượng hoàng mất lông chẳng bằng gà, rất sợ gặp người, phát hiện Thẩm Mặc có ý lôi mình ra, nói rất tội nghiệp:
- Thẩm đại nhân, Thẩm huynh đệ, nô gia, không đi nữa nhé ... Chẳng may đám chủ nợ kia biết tung tích, thì không được yên thân nữa.
Thẩm Mặc cười:
- Hạ quan đang muốn bọn họ biết đây.
- Hả, ngài muốn đẩy nô gia vào lò lửa sao?
Hoàng Cẩm mặt méo xẹo.
- Đương nhiên không phải.
Thẩm Mặc vỗ lên bả vai mềm nhũn của ông ta, nói:
- Vấn đề thế nào cũng phải giải quyết, công công không thể cả đời không lộ diện chứ?
Khuôn mặt béo múp của Hoàng Cẩm co giật chốc lát, cuối cùng gật đầu:
- Được rồi, ta hiểu.
Nói rồi lập tức nắm chặt tay Thẩm Mặc:
- Thẩm đại nhân, ngài nhất định phải đỡ huynh đệ một tay nhé.
Thẩm Mặc rút tay lại, cười:
- Chỉ là ủy khuất công công phải đóng giả tùy tùng của hạ quan.
- Ta vốn là nô tài mà,
Hoàng Cẩm cười thoải mái:
- Nói ủy khuất gì đó thì thành làm kiêu rồi.
Xe ngựa đi qua phủ học, tới hướng nam thêm một chút, liền thấy Thương Lãng Đình vang danh thiên hạ, mặc dù gọi là đình, thực tế là một cái vường. Chưa vào cửa đã thấy một áo nước biếc quấn bên ngoài, trong ao giả sơn mấp mô, hành lang uốn lượn, đem ao nước bên ngoài thu vào cảnh vưởn, là cấu tạo chưa vào vườn đã thấy tiên cảnh.
Gác cửa nhìn thấy bái thiếp, vội vàng chạy vào, không lâu sau, đại môn mở rộng, một lão giả râu hạc mặt hồng suất lĩnh nam đinh đi ra nghênh tiếp, vừa mới thấy Thẩm Mặc liền chắp tay cười:
- Hạ quan ra mắt phủ tôn đại nhân.
Thẩm Mặc vội đáp lễ:
- Hạ quan ra mắt lão đại nhân.
Vị Lục lão gia Lục Đỉnh này từng làm Thiểm Tây tả bố chính sứ, sáu mươi tuổi xưng bệnh hoàn hương, được an thưởng mang quan chức nghỉ hưu, được lĩnh lương bổng. Chỉ là không nhậm chức nữa mà thôi.
Có điều dù sao cũng là không còn tại vị nữa, Lục lão gia cũng không dám làm cao, khách khí mời vị tân quý nhân Thẩm Mặc vào, tiến vào vườn, thấy cây núi đan xen, cây già xanh mướt, rất có cái vị sơn lâm dã thú. Trên núi đại thụ chọc trời, dưới núi áo nước nhã trí, giữa sông núi là một hành lang quanh co làm vật liên kết.
Theo hành lang cất bước trong cảnh cây cối tươi mát, hồ nước gợn sóng lăn tăn, Thẩm Mặc không khỏi cảm thán :" Đúng là không thể so người với người, mình có khu vườn mười mẫu đã cảm thấy xa xỉ lắm rồi, ai ngờ so với người ta thực chẳng khác gì đom đóm so với mặt trăng." Chỉ riêng diện tích đã kém hơn chục lần, càng khỏi nhắc tới mức độ xa hoa nữa.
Lục Đỉnh khiêm tốn giới thiệu:
- Khu vườn này từ đời nhà Tống để lại, chuyển tới tay Hàn gia thì đã sập xệ vô cùng rồi, vì làm nó khôi phục dáng vẻ cũ, mà Hàn gia tới giờ còn nợ nần chồng chất.
"Lão hồ Ly." Thẩm Mặc chửi thầm một tiếng, cười tủm tỉm nói:
- Có thể sống trong cảnh như chốn thần tiên này, tốn nhiều tiền hơn cũng đáng.
Lục Đỉnh cười:
Thẩm Mặc trước tiên cười tủm tỉm hỏi:
- Tử Ngọc à, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?
Ngữ khí như trưởng bối đó làm Lục Tích cực kỳ tức giận, trợn mắt lên:
- Ngươi có thôi đi không hả? Ai là cháu ngươi? Ta nói cho ngươi biết, ta nhiều hơn ngươi ba tuổi.
- Nói như thế tức là cháu điều tra ta hả?
Thẩm Mặc vẫn cười.
Cành giác nhìn y một cái, Lục Tích đột nhiên cười nhạt :
- Đừng tưởng mỗi ngươi quen biết Cẩm Y Vệ.
Thẩm Mặc lòng máy động :" Xem ra mình đi gặp Chu Thập Tam bị đối phương biết rồi." Liền cười ha hả:
- Đúng rồi, nhìn trang phục của cháu giống người đọc sách lắm.
- Thế thì sao nào?
Y cứ một điều cháu hai điều cháu, Lục Tích uất ức vô cùng.
- Đọc sách bao năm rồi?
- Mười mấy năm.
Lục Tích trà lời cộc lốc.
- Ít nhất cũng là cử nhân rồi hả?
Thẩm Mặc cười hỏi:
- Ta thấy cháu rất thông minh.
- Sinh viên..
Lục Tích tức tối:
- Đừng có đoàn mò vớ vẩn.
- Tốt quá vậy chúng ta nói thẳng luôn nhé.
Thẩm Mặc cười tự nhiên:
- Trong rương đựng cái gì thế.
- Trong đó đựng ...
Lục Tích cười giảo hoạt:
- Không nói cho ngươi biết.
Nụ cười này của hắn làm Thẩm Mặc chấn động, nếu như chẳng phải cổ họng của hắn có trái cổ, không bấm lỗ tai, ngực phẳng lỳ thì Thẩm Mặc nhất định cho rằng hắn là nữ cải nam trang. Thẩm nghĩ :" ***, mẹ ngươi đúng là sinh nhầm giới tính cho ngươi rồi." Không khỏi thở dài:
- Tử Ngọc, có người nói với ngươi điều này chưa?
- Cái gì?
Lục Tích cáu kỉnh.
- Ngươi cười quá giống nữ nhân.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Nam nhi đại trượng phu cười là phải sang sảng, là lộ mười cái răng ra.
- Liên quan gì tới ngươi...
Lục Tích ấm ức nói, lúc này đã đi tới cổng hắn thẳng thừng:
- Được rồi, tiễn tới đây thôi, ra quay về đây.
Thẩm Mặc đột nhiên thu nụ cười lại, ánh mắt lạnh băng:
- Bất kể thúc thúc của ngươi là ai, trong thành Tô Châu an phận cho ta một chút, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Sát khí đột nhiên tỏa ra ngùn ngụt làm Lục Tích chết đứng tại chỗ, đợi tới lúc hắn tỉnh lại thì không thấy bóng dáng Thẩm Mặc đâu nữa.