Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 4 : Tú tài mưu sinh (1)
Ngày đăng: 17:40 30/04/20
- Đây là canh gà do tiểu thư nhà người ta đặc biệt dặn nhà bếp nấu.
Họa Bình vừa múc canh gà vào một cái bát gốm Thanh Hoa xinh xắn, vừa nói như khoe báu vật:
- Bên trong cho Nhân Sâm, Đương Quy, Hoàng Kỳ, còn cả mười mấy loại thuốc, rất bổ.
Rồi lại lấy ra hai gói thuốc bằng giấy, đặt ở một bên nói:
- Một thứ là bổ khí huyết, một thứ là để xoa bóp ... Ngươi dùng một cái, Thẩm tướng công dùng một cái, đừng có lẫn lộn.
Thẩm Mặc mỉm cười khẽ hỏi:
- Họa Bình cô nương, tại hạ có thể hỏi một vấn đề không?
Nụ cười mệt mỏi của y mong manh như gốm thanh hoa, làm trái tim tiểu cô nương run lên, khẽ đặt bát sang bên, nói lí nhí như muỗi kêu:
- Ngươi hỏi đi, nếu quá riêng tư ta không thể trả lời được đâu đấy.
- Tại hạ đâu dám đường đột như thế.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Tại hạ muốn hỏi là ngày hôm qua sau khi bị rắn cắn, tại hạ liền ngất đi, còn về phần phụ thân gặp được tiểu thư của cô nương thế nào, rồi làm sao tới nơi này không biết gì cả.
Y thành khẩn nhìn tiểu cô nương:
- Cô nương có thể kể cho tại hạ nghe không?
- Chuyện đó à?
Họa Bình hơi thất vọng:
- Được rồi...
Nàng rải một cái khăn mỏng lên ghế, ngồi xuống đối diện với Thẩm Mặc, hồi tưởng lại:
- Trưa ngày hôm qua, người ta theo tiểu thư tới Tế Nhân Đường trả sổ, nghe thấy phía trước có tiếng cãi nhau ầm ĩ. Tiểu thư liền bảo ta tới trước xem sao. Người ta đi tới hỏi, mới biết Thẩm tướng công ôm ngươi xông vào Tế Nhân Đường, xin đại phu cứu ngươi. Nhưng quy củ của Tế Nhân Đường là người bị bệnh trước tiên phải nộp 15 đồng phí chẩn đoán, sau đó đại phu mới chữa trị...
Nói tới đó Họa Bình lo lắng nhìn Thẩm Mặc, quả nhiên thấy sắc mặt y biến đổi, vội giải thích:
- Xem bệnh xong cho ngươi, Thẩm tướng công đưa ngươi đi, tiểu thư nhà ta bảo xe ngựa đưa hai người một đoạn, còn bảo người ta đi theo chiếu cố.
Thẩm Mặc khẽ than:
- Ân tiểu thư là người hiền hậu.
Trong lòng bổ xung một câu :" Đúng là thích hợp làm ăn."
- Đương nhiên.
Họa Binh hé miệng cười:
- Nhưng phụ thân ngươi kiên quyết không đồng ý, cố chấp muốn tự cõng ngươi về.
Thẩm Mặc biết phụ thân là người cực kỳ giữ thể diện, tất nhiên không muốn người ta nhìn thấy mình ở trong lều cỏ.
- Tiểu thư chỉ đành đồng ý, nhưng bảo xa phu chở người ta ngầm bám theo đằng sau, ghi nhớ chỗ ở của hai người.
Họa Bình lộ vẻ thương xót:
- Kết quả thấy phụ thân ngươi lòng vòng trong ngõ, cuối cùng quay đầu lại. Bọn ta vội né tránh, may mà ông ấy đi vội vã, không phát hiện ra.
- Ông ấy quay lại đường cũ, trở về phường Vĩnh Xương, đứng ở trước cửa Thẩm gia, do dự hồi lâu mới đi lên gọi cửa.
Lời kể của Họa Bình mặc dù không tường tận lắm, nhưng Thẩm Mặc có thể cảm thụ rõ ràng, giây phút đó trong lòng phụ thân dằn vặt và thống khổ nhường nào.
Đại phu nói y tuyệt đối không thể bị lạnh, ông không thể cõng y trở về căn lều cỏ. Nhưng thiên hạ bao la, nhà cửa vô vàn, hai cha con thân không có một đồng chẳng còn chốn nào để dung thân.
Không còn cách nào khác, Thẩm Hạ chỉ đành tới họ tộc cầu viện, ông thực sự là vô kế khả thi rồi. Với tính thư sinh của Thẩm Hạ, chỉ cần còn một tia hi vọng, chữ "cầu" tuyệt đối ngàn vạn lần không thể nói ra khỏi miệng. Thẩm Mặc có thể tưởng tượng ra lúc đứng trước cánh cửa lớn của Thẩm gia, trong lòng phụ thân nhục nhã thế nào. Thế nhưng vì cứu y, sĩ diện gì ông cũng vứt bỏ hết.
Hạ mình với người, chịu đựng khinh rẻ, tất cả đều vì y.
Trong lòng Thẩm Mặc loạn vô cùng, ngay cả tiểu nha đầu Họa Bình đi lúc nào, trước khi đi nói cái gì cũng không còn nhớ nữa. Chén canh gà thơm phức ở đầu giường đã không còn hơi nóng bốc lên, một lớp váng mỡ nổi lên trên bát...
Trời tối dần, bước chân chầm rãi truyền tới, không bao lâu sau cửa bị đẩy ra, Thẩm Hạ sách hai con cá to bằng bàn tay, tươi cười xuất hiện trước mặt y.