Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 402 : Ai nói nữ tử không bằng nam

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Trên xe ngựa, Nhược Hạm nói tỉ mỉ kế hoạch cho Thẩm Mặc, Thẩm Mặc cười nói:

- Ý của nàng là đợi chút nữa sẽ để ta chủ trì sao?



- Đương nhiên rồi.

Nhược Hạm che miệng cười nói:

- Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, người ta trốn ở sau lưng đưa chủ ý là được rồi, cũng không có năng lực xông pha chiến đấu.



Thẩm Mặc biết nàng không phải là không thể, chỉ là không muốn đoạt danh tiếng của mình, y cười nói:

- Cứ cùng ra trận đi.



Nhược Hạm cười ngọt ngào:

- Tuân mệnh.



~~



Khi xuống xe, Nhược Hạm đã đổi trang phục thành giống như của Thẩm Mặc, đều đầu đội phương cân, mặc áo dài(trực chuyết), chân đi giày màu hồng. Chẳng qua áo dài của Thẩm Mặc là màu xanh ngọc, của nàng là màu xanh nhạt, hai người sóng vai đi cùng nhau, thật giống như một đôi bạn học tốt vậy.



Nhược Hạm giả vờ hướng Thẩm Mặc chắp tay nói:

- Thẩm huynh mời.



- Hiền đệ mời.

Thẩm Mặc cũng giả bộ gật đầu, mời nàng một cái rồi hai người cùng nhau đi về hướng đường khẩu của Tùng Giang Tào bang.



Đi trên đường, Thẩm Mặc không khỏi thầm so sánh. Vừa so thì phát hiện phu nhân của mình khi mặc vào nam trang thì quả thật là đẹp, xứng với câu mặt như quan ngọc, mắt như sao sáng, nhưng không có vóc người cao gầy như Lục Tích kia, cho nên về thần thái khí độ vẫn còn kém một bậc.



Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe Nhược Hạm nhỏ nhẹ nói:

- Khi đến đó thì nhất thiết phải kiềm chế một chút, Tào bang quy củ rất nhiều, không biết câu nào thì chọc tới bọn họ đâu.



- Hết thảy nhờ hiền đệ làm chủ rồi.

Thẩm Mặc cười khà khà nói:

- Ngu huynh ta chỉ theo góp vui thôi.



Nhược Hạm tặng y một cái lườm ngây ngất, nhỏ giọng nói:

- Cuối cùng vẫn phải để đương gia làm chủ.



Đang cười nói thì đã đến đại môn Tào bang, tường trắng cửa đen, gạch xanh lát đất, không thấy một chút đường hoàng nào, chỉ cảm thấy có vẻ trang nghiêm. Trước cửa đứng hai tráng hán mặc áo khoác ngắn, thấy hai người dáng vẻ bất phàm, không dám chậm trễ, hai tay ôm quyền nói:

- Bằng hữu, có việc gì hả?



Nhược Hạm chắp tay cất cao giọng nói:

- Làm phiền hai vị, huynh đệ ta đi đến hẹn với Mã ngũ gia.



- Mã ngũ gia nào? - Một tráng hán hỏi.



- Ba con mắt, bay trên nước, Hoa Đình Thanh Phổ che nửa trời! - Nhược Hạm nói.



- Xin hỏi ngài là? - Tráng hán động dung hỏi.



- Thừa kế gia nghiệp, xây dưng cơ ngơi. - Nhược Hạm nói.



Hai tráng hán liếc nhau, một người xoay người đi vào bẩm báo, một người khác thì mời hai người đi vào phòng khách dùng trà.



Thẩm Mặc biết các ngành các nghề đều có xuân điểm, cũng chính là tiếng lóng mà Dương Tử Vinh và Tọa Sơn Điêu đã nói, có ý để che tai mắt của người ngoài, cũng có ý cố lộng huyền hư, phân biệt các loại mục đích đồng loại, tuy nhiên đối với y cũng đều như ngoại ngữ, nghe không hiểu đành phải giả bộ câm điếc.



Nhược Hạm sợ y bực mình, nhỏ giọng nói:

- Mỗi nghề đều có tiếng lóng, nếu như không nói đối phương sẽ không coi mình là người một nhà, sẽ rất phiền phức.



Thẩm Mặc gật đầu cười nói:

- Việc này ta biết.

Nói rồi có chút lo lắng nói:

- Lát nữa nếu như toàn là tiếng chuyên môn, chẳng phải ta sẽ lúng túng sao?



- Không đâu.

Nhược Hạm cho y một ánh mắt an tâm:


- Ha ha, đúng vậy.

Thẩm Mặc cười nói:

- Mặc dù triều đình đã hình thành nghị quyết, nhưng tại địa phương thì vẫn gặp phải trở lực rất lớn.

Nói rồi thở dài:

- Khốn cảnh hiện tại của thành Tô Châu chính là do những kẻ không muốn thấy người khai phụ, tại phía sau màn làm mưa làm gió tạo thành.



*khai phụ: thành trấn mở cho phép thông thương với nước ngoài.



- A. . .

Mã Ngũ gia gật đầu, ánh mắt lấp lánh nói:

- Thì ra là thế.



Thấy được lão gì láo cá này đã biết thu mình lại, Thẩm Mặc cười ha ha nói:

- Nhưng họ không có khả năng đấu lại ta.



- Đúng vậy đúng vậy.

Mã Ngũ gia gật đầu phụ họa:

- Từ xưa đến nay dân không đấu lại quan, bọn họ đã phạm vào kiêng kỵ.



Tuy nói như vậy, kỳ thực trong lòng hắn toàn không tin Thẩm Mặc có thể thắng, bởi vì những kẻ đó trên có thể che trời, dưới thì thâm căn cố đế, ngay cả đại quan tay nắm đại quyền quân chính như Chu Hoàn cũng trong nháy mắt bị diệt trừ, chỉ một đồng tri, có thể tạo ra được sóng gió gì?



- Thẩm Mặc ta chưa bao giờ nói hoang.

Thấy Thẩm Mặc chỉ tay về hướng tây nam:

- Ngài có lẽ đã nghe nói, tân nhiệm tham tướng Tô Châu Thích Kế Quang, suất lĩnh ba nghìn binh mã xuất phát từ Ninh Ba, đã ngừng nửa tháng tại Gia Hưng.

Nói rồi nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Trên phố đều suy đoán, ta và Thích tướng quân có phải có mâu thuẫn gì không, hiện tại ta nói cho ngài biết, giữa ta và hắn không có bất cứ vấn đề gì, hắn ngừng không tiến, đó là mệnh lệnh của ta!



- A.

Mã Ngũ gật đầu nói:

- Xem ra tất cả mọi người đã hiểu lầm rồi.



- Không đến vạn bất đắc dĩ, ta không muốn lôi quân đội vào.

Thẩm Mặc hơi nheo lại mắt nói:

- Nhưng thật sự muốn dồn ta vào đường cùng, ta sẽ không để ý mà điều động quân đội mở kho lúa của mấy nhà phú hộ, không cho mượn lương sẽ lấy gán cho tội đầu cơ tích trữ ! Đến lúc đó ta xem ai còn có thể dùng lương thực làm cớ nữa không?



- Như vậy không thích hợp đâu?

Mã Ngũ giật mình nói:

- Đại Minh triều ta vẫn chưa có tiền lệ vô cớ xét nhà.



Phải nói bản triều có tôn trọng đối với tài sản cá nhân. . . Cho dù cường quyền như Gia Tĩnh, mặc dù biết rõ thương nghiệp Giang Nam phồn vinh thịnh vượng, trăm vạn nhà không thể đếm hết, nhưng chỉ có thể thèm nhỏ dãi ba thước, không cách nào chiếm làm của riêng. Cho dù nghĩ nâng cao tiền thuế đã ít đến đáng thương, cũng chỉ lọt vào vòng thù địch chung của các quan viên chẳng phân bè cánh, phê ông ta chả khác như Dương đế sưu cao thế nặng. . . Nói tăng bất cứ chút thuế nào cuối cùng nhân dân đều sẽ là người gánh chịu, bách tính đã đủ khổ rồi, bệ hạ ngài còn không biết xấu hổ khiến cho họ còng lưng tăng thêm gánh nặng hay sao?



Gia Tĩnh chỉ có thể giương mắt nhìn, mặc kệ hiện tượng triều đình nghèo, Giang Nam giàu cứ thế kéo dài, cũng không nghĩ tới việc kiếp phú tể bần, sung công tiền của phú hộ.



~~



Cho nên không có người cho rằng Thẩm Mặc sẽ làm ra loại chuyện sai lầm to lớn đến vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn người đó có chỗ dựa không sợ.



Nhưng hiện tại Mã Ngũ gia không cho rằng như thế nữa, chỉ nghe Thẩm Mặc bừng bừng sát khí nói:

- Ép buộc bọn chúng, chung quy vẫn tốt hơn so với ép bách tính tạo phản! Bách tính tạo phản thì ta phải mất đầu, còn bức bọn chúng nôn nóng, nhiều lắm ta chỉ bị bãi quan về nhà làm ruộng, cái nào nhẹ cái nào nặng, ta vẫn biết phân biệt rõ.



Mã Ngũ gia cảm thấy mình lại có nhận thức mới về vị đại nhân trẻ tuổi này, xem ra 20 tuổi đã thụ mệnh phủ doãn một phương, quả nhiên là nhân tài khác hẳn thường nhân a! Vì thế hắn không dám khinh thường Thẩm Mặc nữa, nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Đại nhân tiền đồ như gấm, cũng không thể té ngã ở cái hố này được.



- Lời này khiến người ấm lòng a.

Thẩm Mặc vỗ vỗ mu bàn tay của Mã Ngũ gia, cười tự giễu:

- Không đến bất đắc dĩ, ta sẽ không cá chết lưới rách.

Nói rồi hai mắt lấp lánh nhìn Mã Ngũ nói:

- Cho nên ta mới tìm ngài cầu viện,. . . Ngũ gia cao thượng, giúp ta việc này, từ nay về sau ngươi chính là huynh đệ của Thẩm Chuyết Ngôn ta, sau khi Tô Châu khai phụ, Tào bang Tùng Giang, sẽ nhận được toàn bộ việc chuyển vận của đề cử ti ta!



Tim của Mã Ngũ gia đập thình thịch. Nếu như thực sự có thể khai phụ, vậy hàng hóa thiên hạ sẽ tập trung tại thành Tô Châu, nếu có thể chia một chén canh trong việc lưu chuyển hàng hóa ở đây, vậy Tào bang Tùng Giang đâu còn phải lo không có đường sống nữa?