Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 41 : Người thợ khéo léo (2)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


- Quyển sách đó tên là gì nhỉ?

Đó là biện pháp Thẩm Mặc thấy được trên một bản tạp chí từ kiếp trước, cũng may trên tạp chí có ghi xuất xứ, y cũng không bị mất mặt, chắp hai tay nói:

- Hình như là [Di Kiên Chí].



- Đó có phải là sách do Hồng Mại thời Nam Tống viết? - Chư Đại Thụ nhíu mày hỏi.



Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Không sai.



Trong đám người lại ồ lên như sóng, phải biết rằng [Di Kiên Chí] cũng không phải sách bỏ đi gì, mà là một quyển sách bát quái nhân dân quần chúng rất thích, chính là sách mà người đọc sách thích nhất.



Các sĩ tử ở đây chí ít cũng có phân nữa đã xem qua sách này, nhưng không ai biết phương pháp mạ bình gì hết. Có sĩ tử không bằng lòng, hét lên:

- Thẩm học đệ chơi không đẹp rồi.



- Hà tất phải bo bo giữ làm của riêng chứ?



- Đúng vậy, rốt cuộc là xem ở quyển sách nào.



Đương nhiên tiếng huyên náo trên cơ bản là của sĩ tử Sơn Âm, mà sĩ tử Hội Kê đều cảm thấy Thẩm Mặ là có ý định không nói cho người Sơn Âm, vậy nên họ đều an tĩnh.



Thấy Thẩm Mặc bị mọi người gây khó dễ, Chư Đại Thụ cảm thấy rất áy náy, giơ tay cất cao giọng nói:

- Chư vị nghe ta một lời.

Hắn nghiễm nhiên là người đứng đầu của sĩ tử Sơn Âm, rất có uy tín, tức thì trấn yên được chúng sĩ tử. Chỉ nghe hắn cất cao giọng nói:

- Người như Thẩm học đệ nhất định sẽ không nói dối.



- Vậy vì sao chúng tôi không thấy được biện pháp đó trên [Di Kiên Chí]?

Chúng sĩ tử khó hiểu:

- Chẳng lẽ không cùng một bản?



- Vốn không có phiên bản thứ hai.

Chư Đại Thụ ngẫm nghĩ rồi nói:

- Có người nói [Di Kiên Chí] toàn thư vốn chia làm sơ chí, chi chí, tam chí, tứ chí, mỗi chí lại sắp xếp theo trình tự giáp, ất, bính, đinh. Soạn thành từ giáp đến quý có 200 quyển, chi giáp tới chi quý, tam giáp tới tam quý mỗi cái 100 quyển; tứ giáp, tứ ất mỗi cái 10 quyển. Tổng cộng 410 quyển.


Tiếng hoan hô như sấm vang lên, đối với tài nghệ cao siêu, mọi người không hề tiếc từ ngữ ca ngợi, khiến Thất cô nương vừa nghe tin chạy tới suýt nữa kích động đến độ đứt hơi, mụ kéo lấy người bên cạnh nói:

- Đó là lão công của ta đấy, đó là lão công của ta đấy.

Thường ngày mụ rất coi thường từ "của ta" này.



Thẩm Mặc gật đầu cười nói:

- Việc còn lại không cần ta nhắc nhở nữa chứ?



- Ta biết rồi.

Thất ca gật đầu cười ngây ngô một tiếng, rồi đem giấy vàng buộc chặt bên ngoài bình. Đám thợ thầm nghĩ: "Xem ra là muốn dùng phương pháp dán vàng rồi."



Sau đó hắn lại nhẹ nhàng lột xuống tấm giấy vàng, kẹp ở trên một đôi đũa bạc, cẩn thận lèn vào trong bình, lại đổ vào một chút thủy ngân, dùng miếng gỗ mềm bịt lại miệng bình, tiếp theo thong dong cầm bình lắc đều qua lại.



"Sao lại dùng lưu kim pháp?" Đám thợ trong lòng khó hiểu, có đại đương nhịn không được hỏi:

- Như vậy có thể được hả?



Thẩm Mặc cười ha ha nói:

- Trên cơ bản là có thể, đúng không, Thất ca?



Thất ca vội vàng đáp lời:

- Phải chờ nửa canh giờ nữa.

Trong tay không có việc gì làm, hắn lại bắt đầu luống cuống.



- Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.

Thẩm Mặc cười ha ha nói:

- Ta có hai nén vàng, Thất ca không ngại giúp ta làm thành một bộ đồ trang sức.

Nói rồi đưa cho hắn hai viên nguyên bảo mới vừa thắng được, nhẹ giọng nói:

- Đồ trang sức nào đáng giá thì ngươi làm.



- Ừ, tiểu tướng công yên tâm đi.

Thất ca vốn là một thợ kim hoàn rất lợi hại, gặp thiên tai ở Hoàng Hà mới chạy nạn tới Thiệu Hưng, nhưng dân bản xứ phần lớn cho rằng người phương bắc tay chân vụng về, sao có thể giao cho hắn những việc tinh tế thế này. Không mở tiệm được thì không có cơm ăn, hắn đành phải ở rể Thẩm gia, và thành lão công của Thất cô nương, nhưng vẫn không ai đồng ý cho hắn cơ hội, vẫn uất ức đến bây giờ, nỗi căm phẫn trong lòng không cần phải nói cũng biết.



Hiện tại tiểu tướng công cho hắn cơ hội dương danh lập vạn, đương nhiên hắn phải biểu hiện một phen cho ra hồn rồi!