Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 423 : Đại sự kiện
Ngày đăng: 17:46 30/04/20
Đó là Vương Trực, cần có câu trả lời của bá vương trên biển này, nhưng thương nhân Phật Lãng Cơ, Tây Ban Nha, Ba Tư, Nhật Bản mới dám xuất hiện ở mặt biển Mân Chiết, đó là bi ai của Đại Minh, nhưng đó là hiện thực, cần phải thừa nhận, đối diện mới có cơ hội thay đổi nó.
- Mao Hải Phong đã đi được ba tháng rồi nhỉ.
Thẩm Mặc hỏi:
- Dù hắn lề mề tới đâu cũng phải quay về rồi chứ?
- Vâng.
Vương Dụng Cấp gật đầu:
- Đáng lý ra phải về lâu rồi.
- Vậy vì sao không thấy đâu, bên này ta cố ý tiến hành thật chậm, kết quả vẫn không đợi được hắn.
Thẩm Mặc không khỏi tức giận:
- Để lâu danh dự thị bạc ti còn gì nữa? Thể diện bản quan còn gì nữa?
- Cũng chẳng còn cách nào khác.
Vương Dụng Cấp than thở:
- Nhật Bản xa như thế, chúng ta căn bản không biết tình hình, chỉ có thể bị động chờ đợi mà thôi.
Thẩm Mặc cũng biết mình đã làm hết những việc trong phạm vi không chế, điều còn lại không khống chế được thì chỉ biết chờ đợi, gật đầu bất lực:
- Vậy nghỉ ngơi trước vậy.
Nhưng cái số của y định sẵn là số khổ, Hồ Tôn Hiến gửi cho y một phong thư, nói rõ nguyên nhân Mao Hải Phong đến muộn, đồng thời ném cho y một khó khăn lớn.
Hồ Tôn Hiến nói với Thẩm Mặc, kỳ thực Mao Hải Phong đã đưa tin tức tới Nhật Bản rồi, đồng thời được Vương Trực nhiệt tình đáp lại ...
Không, cần phải nói là đáp lại quá mức nhiệt tình, hỏng là hỏng ở cái chữ quá mức này.
Nói ra Vương lão bản có khả năng là quá nhớ cố hương, đương nhiên đa phần có thể là nhất thời kích động, không ngờ chẳng đánh tiếng trước, liền suất lĩnh mấy chục chiếc thuyền lớn xuất hiện đột ngột ở dải Chu Sơn Chiết Giang.
Chuyện này làm quan binh Chiết Giang kinh hoàng, vội vàng đóng cửa giới nghiêm, binh sĩ tràn lên thành, hỏa thương hỏa pháo nhắm chuẩn vào đám hải tặc tới xâm phạm.
Nói tóm lại là làm cho Hồ Tôn Hiến điên tiết vô cùng :" Con mẹ nó, vừa mới đuổi Từ Hải đi, sao Vương Trực cũng tới tham gia góp vui? Nếu thắng khốn này muốn thừa lúc cháy nhà hôi của, thì lão tử chỉ đành cho hắn một vố trắng tay …”
Nhưng lần này Hồ bộ đường phán đoán sai lầm rồi, bởi vì Vương Trực tới là để đàm phán, không chỉ bản thân hắn tới mà còn dẫn theo mấy vị Đại Danh quan hệ không tệ ở Nhật Bản, cho nên mới phô trương hùng tráng như thế, ngoại trừ đảm bảo an toàn ra, còn để lấy thể diện.
Lăn lộn trên giang hồ, mới đầu mặt dày mày dặn không cần thể diện, nhưng khi làm lớn rồi thì trở nên cực kỳ thích thể diện, cứ như muốn kiếm lại hết thể diện đánh mất lúc trẻ vậy.
Nhưng Vương lão bản hớn hở áo gấm về quê lại bị đóng cửa chặn ngoài đường, chẳng những Hồ tổng đốc không xếp hàng hoan nghênh, còn canh phòng nghiêm ngặt, quát tháo bảo bọn họ xéo cho mau.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của bằng hữu Nhật Bản, Vương Trực cảm thấy cực kỳ mất mặt, hắn gọi Mao Hải Phong lại chửi cho một trận xối xả, sau đó đá đít hắn lên bờ, để hắn đi đề xuất kháng nghị với Hồ Tôn Hiến.
Trải qua sự tiếp đãi nhiệt tình của Hồ Tôn Hiến và Thẩm Mặc, còn có huynh đệ Thẩm Kinh, Mao Hải Phong có thiện cảm rất lớn với chính phủ, rất muốn tác thành chuyện này, cho nên mới ra sức cổ động lão thuyền chủ tới, kết quả để xảy ra chuyện này, muốn đâm đầu tự tử cho xong. Ủ rũ cầm cờ trắng lên bờ, hắn gặp được Hồ Tôn Hiến, đem chân tướng sự việc nói ra.
Hồ bộ đường nghe không ngờ vì mình quá khẩn trương làm hỏng việc, vội làm ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, nói:
- Ta còn tưởng rằng Từ Hải lại tới, không ngờ lão thuyền chủ tới.
Liền ra lệnh cho bộ đội thu súng ống lại, đổi thành hoa tươi cắm lên tường thành, bảo Mao Hải Phong mời lão thuyền chủ lên bờ, nói muốn đích thân thỉnh tội, sau đó lập tức triển khai đàm phán.
Mao Hải Phong vừa thấy quả nhiên là hiểu lầm, hết sức cao hứng, liền lật đật về thuyền, trình bày với cha nuôi.
Nhưng Vương Trực không còn kích động nữa, lên bờ rồi ai mà biết Hồ Tôn Hiến có bày ra Hồng Môn yến hay không? Vương lão bản không có dũng khí Quan Công đơn đao tới chỗ hẹn, ngược lại hắn có gia nghiệp lớn, rất quý tính mạng.
Đương nhiên Vương lão bản thích thể diện không thừa nhận làmình sợ chết, hắn sai người thông báo với Hồ Tôn Hiến, đàm phán phải có thành ý, hiện giờ các ngươi không có thành ý, cho nên ta quyết định về nhà, không chơi với các ngươi nữa.
Hồ Tôn Hiến cuống lên, nói với tả hữu:
Từ Thanh Chi cười khổ:
- Điều đó thì có cách nào đâu, để cho ông trời định đoạt vậy, có thể thu được quý nào hay quý nấy, nơi này đất đai phì nhiêu, một quý thu bằng ba quý nơi khác, cho dù bị nhấn chìm, năm sau làm lại cũng vẫn lời.
Hắn nói rất khơi động tình cảm của người khác:
- Đại nhân đây là dựa vào trời kiếm cơm! Đây là đất đai do huynh đệ nhân dân phải gánh từng gánh đất đắp thành, đây là đập mà người dân vất vả xây nên. Bọn họ hết năm này qua năm khác hết ngày này qua ngày khác làm việc, vì chút đất có thể bị nước lũ xô đi bất kỳ lúc nào, đúng là đáng thương, đúng là đáng buồn! Chẳng lẽ chút lương thực cứu mạng của bọn họ ngài cũng muốn tước đoạt sao?
- Đúng thế, đại nhân, tha mạng, xin lưu tình...
Đám đông bị hắn làm cực kỳ xúc động, rất nhiều người dân khóc rống lên.
Nghe tiếng khóc đầy tai, trong lòng Hải Thụy bị dày vò vô cùng nhưng hắn rất tỉnh táo, biết rằng nếu mang lòng dạ đàn bà, không khơi thông sông Ngô Giang, cục diện thủy tai sẽ lặp đi lặp lại, sẽ khiến cho gấp trăm lần số bách tính bị ai ương, cho nên phải làm.
Ánh mắt liếc qua mọi người, đột nhiên hắn nhìn thấy trong nương dâu đằng xa, tựa hồ có bóng người xuất hiện, nhưng một nhóm nhân mã chạy tới thu hút sự chú ý của hắn.
Chỉ thấy một đám quan sai, xúm quanh một quan viên mặc quan phục giống hệt hắn, nhưng mới hơn rất nhiều, từ đằng xa hồng hộc chạy tới, người dân vừa nhìn thấy hắn, liền sợ hãi cúi đầu, không cần phải nói cũng tự giác nhường đường.
Bởi vì hắn là huyện lệnh Côn Sơn Chúc Càn Thọ, là quan phụ mẫu của tất cả người dân tại đây.
Chúc huyện lệnh nhìn thấy người dân bao vây kín mín lấy quan phủ, tức thì sắc mặt cực kỳ khó coi, cúi đầu đi tới trước mặt Hải Thụy, chắp tay nói:
- Làm Cương Phong huynh sợ hãi rồi, đám điêu dân này hãy để cho ta đối phó.
Hải Thụy nghĩ người ta dù sao cũng là quan phụ mẫu, yêu cầu như thế là đương nhiên, liền gật đầu lui sang một bên.
Ánh mắt dữ dội của Chúc Càn Thọ quét qua mọi người, hiển nhiên dừng lên người Từ Thanh Chi đứng cũng cũng phải, quỳ cũng không phải kia, mày nhíu lại, không vui nói:
- Ngươi là một tên thư sinh, xen vào chuyện này làm gì?
- Bẩm đại nhân, vì căm phẫn.
Từ Thanh Chi đánh liều đáp:
- Nhìn người dân không còn đường sống, trong lòng học sinh bất bình.
- Hay, hay cho một thư sinh trượng nghĩa.
Chúc Thọ Càn cười lạnh, ánh mắt chuyển qua những người dân quỳ trên mặt đất:
- Khơi thông Tùng Giang, trên lợi quốc gia, dưới lợi lê dân! Đó là chuyện có lợi vô cùng, vì sao các ngươi muốn tụ tập đối kháng? Đúng nói là vì ruộng đất ruộng đất của các ngươi.
Nói tới đó hừ lạnh một tiếng:
- Nơi này có đất của Từ gia, đất của Vương gia, còn có đất cả các đại hộ, chỉ có mỗi đám điền hộ các ngươi là không có đất.
Lời này vừa nói ra đám đông vừa rồi như chết cha chết mẹ lập tức im như thóc.
Chúc Càn Thọ liền nói với Hải Thụy:
- Hải đại nhân, mời động thủ.
Tiếp đó cao giọng nói:
- Kẻ nào dám cản trở, có một tên bắt một tên, có hai tên bắt cả đôi.
Uy phong của quan phụ mẫu liền trấn áp khí thế của người dân.
Hải Thụy hít sâu một hơi, gật mạnh đầu, vừa mới muốn lên tiếng thì nghe đám đông có kẻ hô vang:
- Ruộng còn người còn, ruộng mất người chết.
Tức thì có mấy mấy kẻ từ nhìe phương hướng xông tới, đám đông vừa rồi còn yên tĩnh thoáng cái trở nên hỗn loạn.
Tên Từ Thanh Chi cũng thừa cơ hô lớn:
- Đúng, không thể bọn họ lấp cửa đập, mọi người cùng xông lên đi, pháp bất trách chúng!
*** Luật pháp không làm gì được số đông.