Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 425 : Lòng dạ khó lường

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


- Té ra là thế.

Hải Thụy cười ha hả:

- Lão nhân gia nói là không nói, nhưng đã kể rõ ràng cho ta rồi.



- Ta đâu có nói nhiều lắm, chỉ vài câu mà đã hiểu rồi à?

Lão hán ngạc nhiên.



- Ồ, con người tại hạ năng lực lý giải siêu cường, không tin ta thuật lại một lượt cho lão nhân gia nghe.

Liền đem điều Ngụy Hữu Điền kể, giấu đi họ tên và điều phải tận mắt thấy mới biết, kể ra tỉ mỉ cho lão hán nghe.



Lão hán mặt đầy kinh ngạc, sau đó tát cho mình hai cái:

- Cái miệng này. Nói lộ hết rồi.



Hải Thụy thì trong lòng giá băng, vì theo miêu tả của Ngụy Hữ Điền, hôm đó bắt người, là bộ đầu trong huyện nha, về sau ông ta còn tới huyện thành cáo trạng, nhìn thấy trong nhà huyện lệnh.



Nói như thế, trong chuyện này, Chúc Càn Thọ khó thoát khỏi có liên quan.



Thấy lão hán mặt ủ rũ, Hải Thụy an ủi:

- Lão trượng cứ yên tâm, tại hạ là người vùng ngoài, mai phải đi rồi, chuyện hôm nay coi như tán gẫu đêm dài , hai ta giải sầu thôi, sáng mai là quên hết sạch.



- Thật không?

Lão hán hỏi.



- Đương nhiên rồi, lão trượng có lòng tốt cho ta tá túc, làm sao có thể hại người được chứ?

Hải Thụy gật đầu.



Lão hán bấy giờ mới yên tâm, liền gật đầu uống một ngụm nước, nói:

- Thôi vậy, nếu tiên sinh đã biết cả rồi, thì chúng ta nói chuyện chơi vậy.

Liền đem bí mật ngứa ngáy trong lòng, kể không sót chút gì ra.



Ông ta kể Ngụy gia đúng là vì ruộng đất mà bị họa, kết thù với Thẩm Ngũ, đồng thời đánh đuổi người tới thu nhà đất, kết quả bị Thẩm Ngũ báo thù, bọn chúng mời quan sai của ti tuần kiểm quay lại, đánh chết đánh thương ba đứa con trai của Ngụy gia, cưỡng chiếm nhà chiếm đất của bọn họ, đồng thời dọa nếu Ngụy gia còn dám làm càn, sẽ lấy mạng cả nhà họ.



Có câu họa vô đơn chí, Ngụy gia đang gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, lại còn xảy ra chuyện chó cắn áo rách... Con trai thứ hai của Ngụy Hữu Điền vì sau ót bị thương, không bao lâu thì ôi thôi thương thay.



Trong cơn bi phẫn, hai người con trai còn lại quyết định vào thành tố cáo, ai ngờ tố cáo chẳng xong, lại còn bị huyện thái gia nhốt vào ngục. Ngụy Hữu Điền đi hỏi, kết quả bị đuổi ra khỏi huyện thành, do quan sai theo duổi đuổi ra khỏi địa phận huỵen, vợ ông ta vốn sức khỏe không tốt, lại liên tục bị đả kích, không ngờ cũng chết ...



Cảnh ngộ bi thảm của Ngụy gia khiến cho người dân căm phẫn, vốn ban đầu cho rằng huyện thái gia không tệ, hiện giờ mới biết quạ thiên hạ đen, ở huyện Côn Sơn cũng chẳng ngoại lệ. Sau khi xảy ra chuyện, người của ti tuần kiểm nhiều lần xuống uy hiếp bọn chúng không cho phép ai đề cập tới chuyện này, nếu không v..v..v..



Nghe xong ông ta kể, Hải Thụy nổi giận đùng đùng, vỗ mạnh lên bàn nói:

- Làm sao hoang đường như thế được.

Khiến lão hán sợ ngồi phệt xuống đất, đưa cháu nhỏ ngủ trong nôi cũng khóc ré lên.



Ngày hôm sau, từ biệt nhà lão hán, Hải Thụy sai thủ hạ mau chóng tới phủ thành báo tin, bản thân không rời đi mà gõ cửa từng nhà hỏi thăm chuyện Ngụy Hữu Điền, ai ngờ người nào người nấy nghe hỏi là biến sắc, đóng cửa lại, đều tránh không kịp.



Hải Thụy cũng không giận, cứ gõ cửa từng nhà, nhưng chuyện không hỏi ra, lại gọi rắc rối tới.



- Chính là hắn đấy.

Lý chính trong thôn dẫn theo người của ti tuần kiểm từ xa chạy tới, chỉ vào Hải Thụy hô lớn:

- Chính hắn đi khắp nơi nghe ngóng chuyện của Ngụy Hữu Điền.



Quan sai của ti tuần kiểm vây lấy Hải Thụy, trước tiên nhìn khắp trên dưới một lượt, thấy hắn ăn mặc bình thường, mặt đen đúa, không giống nhân vật vai vế gì, liền yên tâm hỏi:

- Ngươi là ai?



- Người thấy chuyện bất bình.

Hải Thụy cười bình thản.



- Đi theo chúng ta.

Quan sai cười lạnh nói.



- Vì sao, ta phạm vào điều nào trong vương pháp?

Hải Thụy chất vấn.




- Cởi ra.

Hải Thụy lệnh khô khốc.



"Hả.." Tên quan sai kêu lên một tiếng, nhưng dưới hoàn cảnh đó, hắn không thể không thỏa hiệp, ngoan ngoãn cời giày ra.



Hải Thủy ném phịch cái giày rách của mình giữa nhị đường, đi giày của tên quan sai vào, nhìn hai vị đại nhân một cái rồi đi vào hậu đường.



Quy Hữu Quang và Chúc Càn Thọ đành vội theo sát sau.



Vào Thiêm áp phòng, không còn người ngoài, Hải Thụy đường hoàng ngồi sau bàn lớn, lạnh lùng nhìn Chúc Càn Thọ, dường như quên mất đây là huyện nha Côn Sơn, mà coi như huyện nha của hắn vậy.



Điều này làm Chúc Càn Thọ rất tức giận, nói ra hắn đúng là dễ tức giận, liền ngồi xuống đối diện, không chịu thua kém nhìn thẳng vào Hải Thụy.



Nhìn hai tên gia hỏa như gà chọi, Quy Hữu Quang biết mình phải làm người giàn hòa, liền đưa ta ra phất ngang tầm nhìn, tách rời ánh mắt hai người, hỏi:

- Hải đại nhân, thân thể không sao chứ.

Nói tới đó mỉm cười:

- Thấy ông đi lại vững vàng, hẳn là không sao rồi.



- Sai.

Hải Thụy không muốn đùa chút nào:

- Ta bị nội thương nghiêm trọng, ngày chết không xa nữa, ngày mai dâng thư lên lại bộ xin nghỉ hưu.



Quy Hữu Quang cười khổ:

- Cương Phong lão đệ đừng đùa nữa.



Hải Thụy vẫn nghiêm mặt nói:

- Phê hay không phê là chuyện của lại bộ, Quy đại nhân tựa hồ không có quyền phán xét.



- Chuyện này ...

Quy Hữu Quang tắc họng, nhưng vẫn phải giảng hòa, ai bảo ông ta là người của Thẩm Mặc chứ? Nhìn sang Chúc Càn Thọ nói:

- Chúc đại nhân, Hải đại nhân đang giận đó, ông xin lỗi đi, mong ông ấy đừng giận nữa.



Quy Hữu Quang tưởng rằng hắn sẽ nghe theo, vì chuyện làm lớn lên chẳng có lợi gì cho hắn, ai ngờ Chúc Càn Thọ thong dong nói:

- Hải đại nhân nếu đã bị nội thương thì phải điều dưỡng cho khỏe, nếu phải gánh vác chính vụ nặng nề thì đúng là không nhân đạo, tôi ủng hộ ông dâng thư xin nghỉ hưu...

Hắn mặc kệ Quy Hữu Quang há mồm tới muốn trật khớp hàm, tiếp tục nói:

- Nếu như cần thiết, ta có thể viết thư chứng minh thương tích của Hải đại nhân.



Hải Thụy cũng có chút hồ đồ, hai mắt hắn trợn tròn nhìn Chúc Càn Thọ không chớp, muốn nhìn ra dù chỉ một chút hoảng loạn trong đó. Trong mắt Hải Thụy, đám tội phạm quan dân câu kết, tham lam phạm pháp này sợ nhất nhìn vào mắt người khác, vì như thế sẽ tiết lộ bọn chúng ngoài mạnh trong yếu.



Thế nhưng hắn phải thất vọng rồi, bởi vì trong mắt Chúc Càn Thọ trừ trấn tĩnh ra, không ngờ còn có sự kiên định y như hắn, không có chút hoảng loạn nào, cho dù chỉ một chút.



" Đây đúng là kẻ khó chơi." Hải Thụy thầm lấy làm lạ :" Rốt cuộc thì hắn có ý gì?" Liền đi thẳng vào vấn đề:

- Vụ án Ngụy Hữu Điền ngươi có biết không?



- Biết.

Chúc Càn Thọ lạnh nhạt đáp.



- Thấy thế nào?



- Không thể trả lời.

Chúc Càn Thọ vẫn dửng dưng.



- Vậy hai huynh đệ kia đâu? Bọn họ bị ngươi hại chết rồi hay là vẫn tiếp tục bị giam giữ?

Hải Thụy trầm giọng hỏi.



- Không thể trả lời, Hải đại nhân, ông mau dâng thư xin nghỉ hưu đi, trước lúc đó ai hỏi ta cũng không trả lời.



Hải Thụy nhìn kỹ hắn một lút, đột nhiên lòng hiểu ra, thu lại lửa giận nói:

- Được.