Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 437 : Phu nhân, chính là một đại nhân

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Ở chỗ này.

Tam Xích đi tới góc tường, xách lên một ấm nước bằng đồng:

- Cầm chén tới đây.



- À, ừ.

Mao Hải Phong nhìn xung quanh, có chút hoảng loạn nói:

- Bát cũng không tìm được.



- Ở trên bàn.

Tự mình Tam Xích đi tới bên cạnh bàn, nhìn mặt bàn mất trật tự nói:

- Không phải là ta đề phòng ngươi, ở đây sự việc quan hệ cơ mật, tốt nhất không được đi lung tung.



- Là ngươi bảo ta mang Thẩm đại nhân tới đây mà!

Mao Hải Phong ủy khuất nói:

- Sao lại nói ta thành như vậy rồi? Cứ như Lâm giáo đầu đi nhầm vào Bạch Hổ đường vậy.



- Không phải trách ngươi.

Tam Xích đành phải nói:

- Là ta nhất thời suy nghĩ không chu toàn, chúng ta nhanh đưa nước cho đại nhân uống, sau đó đi ra ngoài đi.

Rồi hạ giọng nói:

- Nhất thiết đừng để người ta biết chuyện này, không phải là không tin ngươi, thật sự là vì. . .



- Tị hiềm, ta biết.



Mao Hải Phong bởi vì đã bỏ đi được tâm bệnh nên tâm tình tốt, tự nhiên không tính toán với hắn.



Hai người hầu hạ Thẩm Mặc uống nước xong liền đặt cây đèn lên bàn, sau đó lui ra ngoài. Tam Xích nói:

- Ngươi trở lại nghỉ ngơi đi, ta phải ở đây coi giữ, mấy tên gác đêm lười biếng, không biết chạy đi đâu ngủ rồi.



- Ai, trực đêm trên thuyền chúng tôi cũng hay trốn lắm, thật là đáng ghét.



Mao Hải Phong như có chung cảm ngộ, nói xong liền trở về đi ngủ.



Mao Hải Phong triệt để yên tâm rồi, hắn trở lại phòng, cởi y phục lên giường nằm, nhưng thế nào cũng không nhắm mắt được. . . Không có biện pháp, thực sự quá hưng phấn mà. Trằn trọc mãi ngủ không được, hắn đành phải đứng dậy ngồi vào trước bàn, viết lại những gì thấy được ngày hôm nay, để khỏi bị quên mất.



Đương nhiên hắn cũng không biết, ngay lúc hắn múa bút thành văn, trong phòng Thiêm áp cũng đã xảy ra một số sự tình. . .



Tam Xích đứng ở ngoài cửa phòng Thiêm áp, nghe được có tiếng bước chân trầm ổn từ phương hướng Mao Hải Phong tiêu thất truyền đến, hắn không hỏi là ai, chỉ là vẻ mặt tiếu ý hướng về phía phương hướng đó.



Trong bóng tối hiện ra khuôn mặt của Thiết Trụ. Từ lúc Mao Hải Phong cõng Thẩm Mặc đi vào phòng Thiêm áp, hắn vẫn luôn từ một nơi bí mật gần đó quan sát nhất cử nhất động của hắn, trên thực tế hắn còn khẩn trương hơn cả Mao Hải Phong -- nếu như người này mà ngu đến hết thuốc chữa, thì mọi người khổ công cả đêm nay, đại nhân còn uống say như chết, tất cả thành công cốc rồi.



Cũng may khi bố trí hiện trường lúc chạng vạng hắn đã nghiêm túc suy nghĩ đến vị trí đặt hai phong thư kia, mặc dù Mao Hải Phong hơi ngốc, nhưng vẫn tìm được mà không tốn công. Đợi hắn vừa xem xong hai phong thư liền thông tri Tam Xích lên sân khấu, để tránh Mao Hải Phong lại lục lọi lung tung. . . Mặc dù đã thu hồi những gì cơ mật đi rồi, tất cả trên bàn đều là văn kiện tầm thường, nhưng ai biết trong đó có nội dung gì không nên để cho hắn nhìn thấy hay không.



- Tiểu tử kia ngủ rồi hả? - Tam Xích cười hỏi.



- Hưng phấn quá độ mà, đang múa bút thành văn đấy.

Thiết Trụ đứng ở bên người hắn, nhỏ nhẹ nói:

- Đi giải rượu cho đại nhân đi.



- Ừh.



Tam Xích đáp ứng một tiếng rồi xoay người đi vào, đem đan dược Lý Thời Trân cho hơn một năm trước pha vào nước rồi cho đại nhân uống vào.



Có lẽ thời gian đã lâu nên thuốc một đi một chút hiệu lực, Thẩm Mặc mất thời gian gấp đôi bình thường mới tỉnh lại, vả lại đau đầu vô cùng, không có loại cảm giác tỉnh táo như trước kia.



Uống mấy ngụm nước làm dịu đi cổ họng nóng như lửa đốt, Thẩm Mặc lấy tay đỡ lấy huyệt Thái Dương đang nhảy lên thình thịch, thấp giọng mắng:

- Con bà nó, sớm biết khó chịu như vậy thì không uống nhiều.



Tam Xích nghe được đại nhân rất hiếm khi mắng chửi, liền biết y khẳng định là rất khó chịu, vội vàng báo hỉ:

- Đại nhân thần cơ diệu toán, Mao Hải Phong kia quả nhiên là bị lừa!

Rồi có vẻ sợ hãi nói:
- Vậy thì thu Nhu Nương đi. . .

Nhược Hạm nhỏ giọng nói:

- Chờ đến sau này thân thể thiếp sẽ khó chịu, sẽ không thể cái kia nữa. . .



- Cái này à?

Thẩm Mặc suy nghĩ một chút nói:

- Chờ một chút đi, ta vẫn còn chưa chuẩn bị tốt để phân tâm.



Nhưng kỳ thực Thẩm Mặc đối với thân phận của Nhu Nương thủy chung vẫn còn tồn tại lo lắng, đây mới là nguyên nhân khiến y kề cà không có động thủ.



~~



Tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, lại ăn một bữa sáng ngon lành, hoặc nói là bữa trưa, sau đó bưng lên ly trà của Nhu Nương pha, Thẩm Mặc thoải mái rên rỉ:

- Cuộc sống ôi, sao lại đẹp đến thế nhỉ?



Nhu Nương che miệng khẽ cười nói:

- Lão gia, ngài cũng dễ thỏa mãn quá đấy.



- Biết thỏa mãn thì luôn vui vẻ. - Thẩm Mặc cười ha ha nói: - Như vậy mới có thể tiến lui như thường, không quan tâm hơn thua.



Đang khi nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng nói của Tam Xích:

- Đại nhân, Mao Hải Phong cầu kiến.



- Ài, tên tiểu Mao này thiếu kiên nhẫn thật đấy. - Thẩm Mặc cười khổ một tiếng nói: - Ta sẽ qua đó ngay.



Trở lại phòng Thiêm áp thì đã thấy Mao Hải Phong mặt mày hớn hở đang chờ:

- Đại nhân, ngài không có việc gì chứ?



- Nào có chuyện gì đâu? Chỉ là ta tửu lượng không tốt, đã quấy nhiễu nhã hứng của Hải Phong huynh rồi.



Thẩm Mặc cười ha ha nói:

- Ngồi đi.



Y cũng không trở về đại án sau khi an vị, mà ngồi cùng với Mao Hải Phong trên chiếc ghế bành.



Sau khi dâng trà, Thẩm Mặc cười nói:

- Hải Phong huynh, ta nói chuyện giữ lời, hiện tại chúng ta sẽ nói chính sự.



Mao Hải Phong cũng cười nói:

- Vậy thật tốt quá.

Rồi nghiêm mặt nói:

- Trước kia thái độ của ta đối với triều đình vẫn còn tồn tại nghi ngờ, nhưng sau khi ở chung với đại nhân thì đã triệt để không còn hoài nghi gì rồi.

Rồi một vỗ ngực một cái đốp:

- Một câu nói, ta tin Thẩm đại nhân ngươi.



Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:

- Cảm tạ huynh đệ tín nhiệm.

Rồi cũng nhẹ nhàng tâng bốc:

- Xem ra cảm giác thực sự là qua lại, ta cũng thông qua Hải Phong huynh, cảm nhận được thành ý thành khẩn của lão thuyền chủ, huynh đệ ngươi yên tâm, có vấn đề gì thì cứ việc đưa ra, ta có thể đáp ứng thì sẽ đều đáp ứng, giải quyết không được thì cũng sẽ nghĩ biện pháp giải quyết!



Mao Hải Phong kích động nói: - Đại nhân, cách ngồi đối đãi, thật không còn gì để nói! - Rồi từ trong lòng móc ra một phong thơ: - Đây là thư nghĩa phụ ta tự tay viết, mời đại nhân xem qua.



Thẩm Mặc cung kính dùng khăn trắng lau hai tay rồi mới trịnh trọng tiếp nhận, trước mặt Mao Hải Phong xé mở xi, xuất ra lá thư, đọc lên: "Mang theo kẻ phạm tội Uông Trực, tức Uông Ngũ Phong, dân huyện Hấp, phủ Huy Châu Nam trực đãi, tấu làm thành ý báo quốc, để dẹp yên biên cương, dẹp yên hung sự: thiết thần tìm lợi thương hải, buôn bán tại Chiết Phúc, cùng người người đồng lợi, vì nước giữ biên cương, tuyệt không câu dẫn tặc đảng quấy nhiễu, điều này thiên địa thần nhân đều biết. Nói đến nhiều lần lập công, bị che mờ không thể thượng đạt, trái lại còn bị tịch thu gia sản, người nhà chịu cảnh giam cầm, thần tâm thực không hề cam." xem đến đây, Thẩm Mặc thầm cười lạnh: "Cái lão già này thật có thể biện bạch, cũng chả khác gì mấy danh kỹ. . ." Tội trạng của Vương Trực tại tổng đốc nha môn đã chất đầy cả phòng, dùng tội lỗi chồng chất để hình dung cũng không hề quá phận chút nào.



Sau đó là giới thiệu về Oa tình: "Mấy năm liền Oa tặc xâm phạm biên cương, gây tai họa cho vùng Chiết Giang, tặc chúng bắt cóc gian dân, điều này trái lại đã hưởng đạo gây ra cướp bóc khắp nơi, khiến cho bọn tặc nghe tin hưởng ứng, ùn ùn kéo đến, gây nên họa lớn cho Trung Quốc. Tháng tư năm trước, thuyền của giặc lớn nhỏ hơn nghìn chiếc, minh ước sẽ thâm nhập trở lại, phân đường đánh cướp; may mắn triều ta phúc đức cách thiên, hải thần bảo hộ, phản phong cản trở, lâu dài lương thực cạn kiệt, vì thế chúng đã cướp năm hòn đảo bản quốc, mặc sức đốt phá lư xá, tự cắn nuốt lẫn nhau."



- Có việc tự giết lẫn nhau như vậy sao? - Thẩm Mặc hỏi Mao Hải Phong: - Tin tức vẫn chưa truyền tới.



- Điều này khẳng định là thật. - Mao Hải Phong nói như đinh đóng cột: - Sau đó nhóm giặc Oa kia bị người bổn quốc đuổi đi ra biển, đã thành chó nhà có tang, cuối cùng đầu nhập làm môn hạ Từ Hải. . . A, đúng, thủ lĩnh của chúng gọi là Tân Ngũ Lang.