Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 439 : Sở đấu giá bình chuẩn

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Buổi chiều ngày hôm đó, Thẩm Mặc dẫn Mao Hải Phong tới bến tàu kênh đào, nơi này ban đầu là kho lúa lớn, đã thành "sở đấu giá Bình Chuẩn Tô Châu" tương lai, được sửa sang mới hoàn toàn, tường phấn ngói đỏ, rường cột trậm trổ, đại môn khí khái. Bên trên cửa còn chưa treo biển, hiển nhiên là chưa tới lúc chính thức khai trương ...



Ngày khai trương đã được định vào 20 tháng 8, khi đó tổng đốc đại nhân sẽ đích thân tới cắt băng, các nhân vật có máu mặt ở Giang Chiết cũng sẽ tới chúc mừng.



Lúc này ở cửa cửa sở đấu giá đầu người nhung nhúc, nguyên hội trưởng hiệp hội thương nghiệp Lương Du, giờ là giám đốc sàn đấu giá dẫn toàn bộ nhân viên, nghênh đón phủ tôn đại nhân tới chỉ đạo.



Coi như báo đáp với lòng trung thành đi theo của Cổ Nhuận Đông, Thẩm Mặc đưa ông ta lên vị trí sở trưởng sở giao dịch, còn vị trí ông ta để lại không có gì bất ngờ rơi lên đầu Thẩm Hồng Xương.



Có thể từ một người đúng đầu nghành nghề, nhảy vọt lên thành người quản lý giao dịch ra vào thị bạc ti, thân phận địa vị thăng hoa thế nào khỏi phải nói. Cho nên Cổ Nhuận Đông cảm kích Thẩm Mặc không thể hơn được nữa, thề sẽ gan óc lầy đất báo ơn tri ngộ. Từ khi tiếp nhận mệnh lệnh, đã lấy toàn bộ tinh lực đặt ở việc chuẩn bị thành lập sở đấu giá, chỉ trong thời gian vẻn vẹn hai tháng, đã Thẩm Mặc cấp cho ông ta sách hướng dẫn hơn vạn chữ đã biến thành thứ thực chất.



Hôm nay là ngày đại nhân tới nghiệm thu, cũng là ngày ông ta và toàn thể nhân viên, thể hiện thành quả trong hai tháng không ăn không ngủ, có thể làm đại nhân thấy không chọn nhầm người hay không, sắp thấy câu trả lời rồi!



Cổ sở trưởng thấy hết bể dâu đời người thậm chí khẩn trương tới giọng có chút run lên:

- Đại nhân, mời vào.

Cung kính đưa phủ tôn đại nhân và khách quý đi vào.



Thẩm Mặc và Mao Hải Phong đi vào hội đường, liền thấy bên trong bố trí hào nhoáng lộng lẫy, ở chính giữa đại sảnh bố trí bốn đài giao dịch cao xếp chỉnh tề thành hình ô vuông, mỗi một đài giao dịch có chín ô cửa sổ, tổng cộng là ba mươi sáu cái.



Xung quanh đài giao dịch, ở phía đông tây đại sảnh, là từng hàng ghế ngồi có tay vịn và chỗ dựa, để cung cấp chỗ ngồi nghỉ ngơi cho các thương nhân tới sàn đấu giá giao dịch, ngồi xem "thủy bài".



Cái gọi là thủy bài là từng tấm biển gỗ treo trên từng đài giao dịch, mỗi một đài giao dịch có một cái, bên trên ghi giá cả chỉ đạo của các loại thương phẩm. Giá này do sở đấu giá kết hợp với giá cả thị trường một ngày trước đó đưa ra, cung cấp giá giao dịch tham khảo.



- Cái thứ này giao dịch ra sao?

Mao Hải Phong tò mò hỏi.



- Là thế này.

Cổ Nhuận Đông giải thích:

- Mỗi một quầy giao dịch đều kiêm ba bốn loại thương phẩm khác nhau ... Giống như ngài thấy đấy, bên trên thủy bái viết cái gì, thì quầy phía dưới giao dịch cái đó. Thứ muốn bán phải được đăng ký trước một ngày, sau đó chuyên viên của sở đấu giá kiểm nghiệm hàng, đồng thời cất giữ, cuối cùng thống kế con số, viết ra trên thủy bài ... Con số này là thứ thương phẩm hôm sau mang ra bán.



- Sau đó?



- Hôm sau mở cửa giao dịch, người bán hàng sau quầy sẽ đem giá cả thứ hàng mình chịu trách nhiệm chỉ đạo viết ra, sau đó nhận báo giá.

Cổ Nhuận Đông nói.



- Sau đó người ra giá cao sẽ được phải không?

Mao Hải Phong thấy mình phải biểu hiện một chút, nếu không người ta sẽ xem thường, cau mày nói:

- Ta có chút cảm giác như kiểu nâng giá, hay là ta nghĩ nhầm?

Dù sao hắn cũng xuất thân hải thương, đối với những thứ liên quan kinh tế rất mẫn cảm.



- Đâu có đơn giản như vậy.

Cổ Nhuận Đông mỉm cười nói:

- Chúng tôi là sở đấu giá bình chuẩn, ý nghĩa đúng như cái tên của nó, bình ổn giá cả, duy trì ổn định là tôn chỉ của chúng tôi.

Nói rồi chắp tay với Thẩm Mặc, nói:

- Phương pháp đại nhân đặt ra có thể hạn chế hữu hiệu việc đầu cơ nâng giá, cung cấp giá giao dịch bình ổn và hợp lý cho các nơi, là cơ sở hưng thịnh của mậu dịch Tô Châu trong tương lai.



Thẩm Mặc cười ha hả:
- Có còn thứ gì khó khăn hơn không?

Thẩm Mặc cười hỏi.



- Khó khăn hơn ư?

Vương Dụng Cấp nghĩ một lúc nói:

- Có câu tục ngữ "một thứ gạo nuôi được trăm dạng người, làm việc dễ làm người mới khó." Có lẽ làm một người mà ai cũng chấp nhận mới là khó khăn nhất.



- Nối như huynh nói thế, ta cũng có một câu gọi là "làm người dễ, làm quan khó."



Câu nói này Vương Dụng Cấp lần đầu tiên nghe thấy, chép miệng nói:

- Làm người dễ làm quan khó, là câu nói nhiều thâm ý, có điều sau chữ quan phải thêm một chữ. Đó là "làm quan tốt khó."



- Thế nào mới là quan tốt?

Thẩm Mặc nhìn cánh buồm xa xa trên sông, giọng như xa như gần.



- Quan tốt ư ...

Vương Dụng Cấp khẽ nói:

- Cần cù yêu dân, thanh liêm giữ mình như Hải Thụy có thể được gọi là quan tốt.



- Huynh cho rằng làm quan như thế là khó nhất sao?

Thẩm Mặc dựa lưng vào bậc thang đá, hỏi.



- Cái thời buổi này, không nhận tham ô hối lộ đút túi riêng thì cả nhà nghèo khó, thậm chí chết đói. Suy nghĩ cho người dân, là phải đối đầu với đại hộ, có thể mất mũ ô sa bất kỳ lúc nào, thậm chí bị đồng liêu hãm hại.

Giọng hắn hạ thấp xuống:

- Có thể kiên trinh lý tưởng, kiên trì làm thanh quan, hẳn là điều khó khăn nhất rồi.



- Kinh nghiệm làm quan của huynh nhiều hơn ta.

Thẩm Mặc cười lắc đầu:

- Nhưng huynh không gặp nhiều chuyện lên xuống như ta ... Ta được hưởng thụ huy hoàng của lục thủ, cũng bị hành hạ trong đại lao của Cẩm Y Vệ, có thể hiểu rõ đắng cay ngọt bùi trong đó.

Y cầm một hòn đá lên:

- Làm quan tốt, chỉ cần giữ đúng một suy nghĩ, chẳng phải là khó lắm. Theo ta thấy, khó nhất là vừa muốn làm quan lại muốn làm được việc.



- Vừa làm quan lại muốn làm việc ư?

Vương Dụng Cấp lẩm bẩm nhắc lại.



- Đúng thế, vừa phải làm quan an ổn, lại làm việc oanh oanh liệt liệt, đó mới là chuyện khó khăn nhất trên đời.

Thẩm Mặc ném hòn đá xuống sông, tõm một cái chìm xuống đáy, chẳng nẩy lên cái nào, không khỏi cụt hứng, bĩu môi nói:

- Muốn làm tốt việc, thì phải nắm tất cả trong lòng bàn tay, là khó thoát khỏi hiềm nghi chuyên quyền .. Nhưng đồng thời còn phải chú ý, vừa không được xâm phạm quyền lực của người khác, lại phải giữ quyền lực của mình đúng mực. Nếu không thành lộng quyền, khiến cho thất bại trong gang tấc, thân bại danh liệt. Chuyện phải nắm chừng mực này tâm lý phải vùng vẫy, dày vò, thực sự là khó qua nổi nhất.



Vương Dụng Cấp mặc dù tuổi nhiều hơn Thẩm Mặc, nhưng tất nhiên nói tới làm quan không bằng đối phương sống cả hai kiếp người. Nghe những lời này của Thẩm Mặc, hắn thấy hoàn toàn mới mẻ, nghiền ngẫm một phen nói:

- Làm được như đại nhân nói là đứng ở thế bất bại rồi.



- Đâu dễ như thế.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Giữ bổn phận thì làm sao có thể làm được những việc tiền nhân chưa từng làm?