Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 44 : Đề thi thứ hai (2)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


- Xong chưa tiểu thư? - Họa Bình kinh hỉ hỏi.



- Ừh.

Ân tiểu thư hoạt động thắt lưng mỏi nhừ, uể oải nói:

- Ngày mai muội đưa bức vẽ này cho hắn đi.



Họa Bình vội vàng đi qua nhẹ nhàng đấm lưng cho tiểu thư, tươi cười rạng rỡ nói:

- Tiểu thư là lợi hại nhất.



Ân tiểu thư tức giận liếc nhìn nàng một cái, khẽ bật cười khúc khích một tiếng:

- Nha đầu chết tiệt kia, mấy ngày hôm trước còn không biết đã trách ta thế nào đâu.



- Đâu có phải vậy?

Họa Bình cười hì hì nói:

- Tiểu thư là giỏi nhất.



- Thật không có?

Ân tiểu thư cười ha ha nói:

- Mấy ngày nay cái mỏ cũng treo được lọ mỡ rồi.



- U oán chút thôi mà.

Họa Bình lè lưỡi, giả làm mặt quỷ.



- Nhưng phải nói thật đi, hắn đối với muội thế nào?

Ân tiểu thư nhẹ giọng hỏi:

- Không tốt ta cũng mặc kệ à.



- Có thể nói là bảo gì nghe nấy, bảo hắn đi hướng đông thì hắn không dám ngó hướng tây.

Họa Bình đỏ mặt nói. Khoác lác là thiên tính của nhân loại, nhất là khi có đủ lý do.



- Thế à.

Ân tiểu thư mỉm cười nói:

- Nhưng muội cũng đừng trói buộc hắn quá, bằng không thì tương lai sẽ không có tiền đồ, chịu khổ vất vả cũng là muội thôi.



- Không nghe không nghe. . .

Họa Bình cười duyên ngăn cản tiểu thư nói tiếp, rồi kéo tay nàng nói:


Không có người giục, cũng không có người đuổi, mọi người cứ như vậy mà nhàn nhã trò truyện.



Thẩm Mặc sờ sờ vào ngực, ước chừng có mười mấy đồng tiền, hơi xấu hổ cười nói:

- Hiện tại ăn cơm thì hơi sớm quá, chúng ta đi ăn vặt trước đi.



Họa Bình gật đầu, thuận theo cùng hắn tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống.



Thấy có khách đến, nữ chủ quán mặc chiếc áo có in hoa liền đi tới, lộ ra hàm răng trắng tinh cười nói:

- Hai vị thong thả ngồi.



Trên tay thì rất nhanh nhẹn, lật lại hai tách trà nằm trên tấm khăn trải bàn in hoa màu trắng xanh, trước tiên dùng nước nóng súc qua, lại như ảo thuật xách ra một hũ trà bằng đồng nhỏ, rồi châm cho mỗi người một tách trà thơm mát.



Rót trà xong, cô nương cũng không hỏi khách quan muốn ăn gì, cúi chào môt cái rồi lặng yên lui xuống, hũ trà thì để lại.



Nhìn nàng đi rồi, Thẩm Mặc ghé sát vào tai Họa Bình, có hơi đắc ý nói:

- Trà này cứ uống thoải mái, chỉ tốn một văn tiền, cho cô uống no luôn. . . Ta và Thẩm Kinh mỗi lần đều uống bốn năm hũ liền.



Họa Bình lúc đầu bị cảm giác nóng nóng bên tai khiến tâm viên ý mã, nhưng vừa nghe lời y nói, tức thì cúi đầu nói:

- Ta không quen ngươi.



Thẩm Mặc dày mặt cười cười nói:

- Muốn ăn gì? Ta chọn cho cô?



Tiểu cô nương lắc đầu:

- Buổi sáng ta ăn no rồi, uống trà là được.



- Đâu thể để cô ngồi nhìn ta ăn chứ?

Thẩm Mặc lắc đầu nói:

- Chờ ta một chút.

Liền lấy ra ba đồng tiền, đứng dậy đi đến chỗ chủ quán, chẳng mấy chốc bưng trở về ba cái đĩa nhỏ, cười ha ha nói:

- Làm phục vụ luôn.



Họa Bình thấy một đĩa đậu phụ khô, hai ba miếng bánh điểm tâm có tẩm mùi bạc hà thơm mát, hơn mười hạt cam thảo đậu Hồi hương đặt trước mắt. Ngửi cái mùi thơm mát nhàn nhạt, chính hợp với tâm ý trà bánh của mình, nàng cũng không khỏi ngây dại, trong lòng trăm mối ngổn ngang: "Ai nói hắn không làm động tâm nữ nhi chứ?"