Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 47 : Chặt cây giữa sông (2)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Sau khi khiếp sợ, Họa Bình chu mỏ nói:

- Vịt bị luộc còn mạnh miệng, không phải cũng dùng biện pháp của tiểu thư đó sao?



Ân tiểu thư khẽ lắc đầu nói:

- Phía dưới chắc không giống vậy.

Thấy Thẩm Mặc không chuẩn bị dụng cụ gì phụ trợ, nàng đột nhiên hiểu ra, hơi cúi đầu, buồn than thở một tiếng:

- Thì ra đơn giản như vậy, vì sao ta không nghĩ tới chứ. . .



- Tới cùng là sao? - Họa Bình truy hỏi.



Ân tiểu thư khẽ mở đôi môi, chậm rãi nói ra bốn chữ:

- Từ trong ra ngoài. . .



~~



Khi bọt nước hạ xuống, mặt sông lại khôi phục tĩnh lặng, mọi người mới phát hiện, khúc cây bị gãy đã sớm bị sợi dây buộc vào đuôi thuyền, thuyền lão đại đang lớn tiếng hô hào, chỉ huy đám thủy thủ bơi thuyền hoa đến bên bờ, cách thân cây cách xa lòng sông.



Lực chú ý của mọi người rất nhanh dời khỏi thuyền và khúc cây, khi quay lại vị trí trước đó. . .thân cây đã không thấy, nhưng vẫn còn một khúc gốc cây to tướng nhô ra khỏi mặt nước.



Vương Lão Hổ trên thuyền cất tiếng nói:

- Chỉ cưa ở trên mặt thì càng nguy hiểm, giờ thì đã thành cọc tai họa ngầm rồi.



Thẩm Mặc cười mà không đáp, cứ phân phó cho đám thợ mộc:

- Chư vị sư phụ, cùng nhau khởi động đi!



Thái độ thân thiết khiến người như được tắm gió xuân, đám thợ mộc đều đồng thanh đáp:

- Được!

Có thể dưới ánh mắt của vạn người, dùng một loại phương thức đơn giản nhất, tự tay giải quyết nan đề đã vây khốn sông Phong Tắc vài chục năm, đây là công tích có thể khoe khoang cả đời, họ đâu thể không nhiệt tình gấp trăm lần chứ?



Đám thợ làm thành một vòng, một chân đạp lên giàn giáo, một chân đạp lên thân cây, giơ cao cây búa trong tay, sử xuất khí lực toàn thân, rồi bổ mạnh xuống giữa thân cây. . .



Thấy một màn như vậy, người có tâm nhãn hơi linh hoạt đều làm ra bộ dáng như bừng tỉnh hiểu ra, một mặt liên tục gật đầu, một mặt đấm ngực giậm chân nói:

- Thì ra đơn giản như vậy, sao ta lại không nghĩ ra chứ?



Nhưng phần lớn mọi người vẫn nửa tỉnh nửa mê, đều ghé tới hỏi:

- Tới cùng là thế nào?
Vương Quý Phát chắp tay nói:

- Đợi ta triệt để trừ bỏ tai họa này, rồi sẽ nói lời cảm tạ với công tử.



- Chính sự quan trọng hơn.

Thẩm Mặc khẽ cười nói:

- Đại quan nhân đi đi.



Hai chiếc thuyền đi ngược chiều nhau, đều rời xa gốc cây rỗng ruột. Thấy đối phương đã đi xa, Thẩm Kinh không vui nói:

- Chúng ta vất vả từ đầu đến giờ, dựa vào cái gì lại tặng phần cuối cùng cho hắn?



Thẩm Mặc khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Những người kiếm ăn trên đường như họ nặng nhất là hai chữ thể diện, chúng ta đã thắng hắn hai trận liền, hắn cũng đáp ứng thả Trường Tử, nếu ngay cả chút thể diện ấy chúng ta cũng không cho hắn, vướng mắc này có thể không giải quyết được.



- Lẽ nào chúng ta không báo thù hả?

Thẩm Kinh trợn trắng mắt nói:

- Hổ Đầu hội đánh cha ngươi bị thương, bắt Trường Tử, ngươi quên dễ dàng như thế hả?



Thẩm Mặc bình tĩnh nói:

- Nhớ kỹ, chúng ta là người văn minh, ngươi biết người văn minh và người không văn minh khác nhau chỗ nào không?



- Khác nhau cái gì?

Thẩm Kinh đã hoàn toàn quen với lắng nghe rồi.



- Người không văn minh có cừu oán sẽ báo ngay, khiến mọi người cảm nhận được hắn là kẻ không có văn hoá, người văn minh có cừu oán sẽ báo về sau, khiến mọi người cho rằng hắn là người văn minh.

Thẩm Kinh nhẹ giọng nói:

- Tiên sinh viết chữ cũng thế, đám côn đồ ngày đó cũng thế, ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng.



Thẩm Kinh lạnh cả sương sống, hắn không thể tin được một thiếu niên mười ba bốn tuổi có thể nói ra những lời này, lẽ nào người này thực sự là yêu quái hay sao?



~~



Chính đang nói chuyện, chiếc thuyền no gió của Hổ Đầu hội đang lao mạnh tới gốc cây, chỉ nghe răng rắc một tiếng, thân thuyền không gì cản trở nghiền lên gốc cây, đảo mắt đã lao vọt qua.



Chiếc thuyền chạy qua, mặt nước nổi lên từng mảng vỏ cây và gỗ vụn, nan đề làm khốn đốn sông Phong Tắc vài chục năm, giờ đây đã được giải quyết triệt để.