Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 49 : Đấu lữ (1)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Trước mặt Lý huyện lệnh, Lữ huyện lệnh cũng không thể quá giả vờ giả tảng, trấn áp Thẩm Mặc rồi mới mở miệng nói:

- Ngươi tới đây là vì việc gì?



- Hồi bẩm đại nhân.

Thẩm Mặc chắp tay cung kính nói:

- Vương đại quan nhân dẫn học sinh tới để dẫn vị huynh đệ Diêu Trường Tử của học sinh trở về.



- Diêu Trường Tử đúng là ở chỗ này.

Lý huyện lệnh mặt không chút thay đổi nói:

- Nhưng các ngươi hẹn nhau tỷ thí ba lần, lúc này mới chỉ hai lần, hình như vẫn chưa tính là ngươi thắng mà?



Thẩm Mặc trong lòng cười khẩy: "Thì ra đứa tôn tử thua liền hai trận, trong lòng khó chịu, muốn đòi về một trận." vừa định nói, liền nghe được Lý huyện lệnh ở bên cạnh nói:

- Hiền đệ, ngươi vị miễn bao biện làm thay rồi thì phải? Vương Quý Phát kia đã chịu thua, sao còn không tính là Thẩm Mặc thắng?



Lữ huyện lệnh ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Lão ca đừng nóng vội, huynh có thể bảo Thẩm Mặc đưa ra tờ công văn ký kết lúc trước, xem mặt trên có nói nhận thua sớm không?



Trên công văn đương nhiên không có điều này! Tỷ thí chính là vì phân thắng thua, đã có người chịu thua, còn muốn công văn làm quái gì? Hiện tại Lữ huyện lệnh cầm công văn ra nói chuyện, rõ ràng là trắng trợn lấy quyền bắt nạt người!



Nụ cười thản nhiên vẫn luôn treo trên khóe môi Thẩm Mặc đã không còn thấy nữa, y chỉ cảm thấy trong lồng ngực có khí huyết muốn bốc lên, hai nắm tay nắm chặt, tiểu bạch kiểm cũng biến thành đại hắc kiểm,, nhếch môi không nói lời nào.



Lý huyện lệnh cho rằng Thẩm Mặc giận đến sắp điên rồi, sợ hắn làm ra việc gì hối hận cả đời, vội vàng khuyên bảo:

- Thẩm Mặc, mau bồi tội với Lữ huyện lệnh là được rồi, ông ta đang nói giỡn với ngươi thôi, chê ngươi không đủ lễ phép. . .



- Bản quan không nói giỡn.

Lữ huyện lệnh trẻ tuổi đắc chí, chính là lúc hăng hái, sao có thể nuốt được cơn giận này? Hắn quyết định muốn hòa trận này, căn bản không muốn cho Lý Vân Cử, lão tiền bối, lão thất phu này mặt mũi.



Lý huyện lệnh tức giận đến độ chà xát hai tay:

- Thật không coi ai ra gì. . .



- Ha ha. . . lão tiền bối cứ bình tĩnh, chớ nóng vội.

Lữ huyện lệnh cười gượng nói:
- Ta không chỉ thả người, còn bày rượu bồi tội cho Lý đại nhân và ngươi! - Lữ huyện lệnh vỗ bàn một cái nói.



- Một lời đã định!



- Tuyệt không đổi ý!



~~



Đôi bên đã ước định, ánh mắt Thẩm Mặc liền tìm kiếm khắp gian phòng, muốn tìm dụng cụ phù hợp tâm ý.



Lý tri huyện thấy ánh mắt của y lay động bất định, cho rằng trong lòng Thẩm Mặc không nắm chắc, không khỏi thân thiết nói:

- Có yêu cầu gì cần hỗ trợ không?



Thẩm Mặc đột nhiên nhìn thấy tại góc tường có một cái bình giống như vậy, hình như là bình hoa bài trí ở đó. Y liền cung kính cười nói:

- Học sinh muốn lấy cái bình kia dùng một chút.



- Cứ lấy đi.

Lữ huyện lệnh vung tay lên, Hầu huyện thừa liền bỏ hoa trong đó đi, rồi đưa cái bình đó cho Thẩm Mặc.



Thấy bụng bình tròn xoe, Thẩm Mặc trong lòng vui vẻ, cười nói:

- Một chuyện không phiền hai người, làm phiền Hầu đại nhân múc tới đây một gáo nước trong.



Hầu huyện thừa gật đầu, rồi đi về phía sau khoang thuyền múc tới một gáo nước trong.



Trước tiên Thẩm Mặc rửa sạch bên trong bình, lại đổ đầy nước trong vào đó, mỉm cười nói:

- Mời chư vị đại nhân dời bước đến boong thuyền.



Mọi người rất hiếu kỳ y muốn làm gì, liền thuận theo ra khỏi khoang thuyền. Đương nhiên cái bình có chứa đồng tiền cũng phải mang theo ra ngoài.



Phụ cận vốn có mấy chiếc thuyền đang muốn tản đi, vừa nhìn có náo nhiệt, lại kéo nhau bu tới xem. . .