Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 508 : Nạp viện

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


- Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? - Thẩm Mặc sầm mặt nói.



- Hồi đại nhân.

Lão Mã nói:

- Rùa có dường rùa, tôm có đường tôm, dù sao thì đều đi kiếm tiền mà. . . Tỷ như nói Vương Khải Minh, hắn mở một cửa hàng dầu, một tháng buôn một chuyến dầu cải từ Thông Châu, mở tiệm sống qua ngày. Không dối gạt ngài, hạ quan cùng các vị ở đây cũng đều mỗi người có mỗi nghề, có người xem bói ở cầu vượt, có người chép sách cho người ta, còn có người làm kế toán tại cửa hàng. . .



- Theo ta được biết, bổng lộc của thất phẩm kinh quan một năm là 90 thạch lương thực, 10 trượng vải, vả lại muối ăn còn miễn phí.

Thẩm Mặc không quá tin lắm:

- Tuy nói gạo ở kinh thành mắc, ở cũng không dễ, nhưng các ngươi phần lớn là từ bên ngoài tới làm quan, một nhà chưa tới ba bốn người, sao lại không đủ chứ?



- Đại nhân từng phong cương Tô Tùng, nhất định là cuộc sống xa hoa, chưa chịu qua tư vị nghèo, đương nhiên không biết những người đáng thương như chúng tôi.

Lão Mã lặng lẽ cười nói:

- Không sai, theo lý 90 thạch lương thực thì cũng đủ cả nhà sinh sống, nhưng những năm gần đây, có lúc nào phát đủ qua chưa?



Người bên cạnh cũng nhịn không được căm giận nói:

- Đúng thế, năm tốt nhất cũng chỉ phát hơn phân nửa, nếu gặp lúc vận khí không tốt, ngay cả phân nửa cũng không được chia, làm sao đủ để nuôi cả nhà?



- Lẽ nào kinh quan đều là cái dạng này sao? - Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi.



Lão Mã đáp:

- Đương nhiên không phải, các đại quan còn có đồng liêu ở các nha môn quan trọng, bọn họ có rất nhiều cách kiếm tiền, chỉ có mấy thanh thủy nha môn như chúng ta đây mới kiếm ăn thảm như vậy thôi.

/thanh thủy nha môn: đơn vị ít phúc lợi.



Thẩm Mặc suy nghĩ một chút, lại nói:

- Không nói đến trước đây, chỉ nói mấy năm sau khai phụ, không phải là không khất nợ bổng lộc rồi sao?



- Đúng là không khất nợ. - Mấy người lão Mã hận nghiến răng nói: - Hiện tại đều sửa thành "nạp viện" rồi.



- Nạp viện?



Thẩm Mặc thật sự chưa quan tâm qua việc này, bởi vì các huynh đệ của y nhà đều rất giàu có, duy nhất con quỷ nghèo Từ Vị, cả ngày ăn ở tại trong cung, căn bản không có khái niệm tiền, cũng không ai đề cập qua với y việc này.



- Nói là Hộ bộ Công bộ, tiền ít việc thì nhiều, tạm thi hành mấy cái lệ nạp viện, toàn thể kinh quan tự nguyện nạp phân nửa bổng lộc để sung quốc khố.

Lão Mã phiền muộn nói:

- Vốn nói là kế sách tạm thời, ai ngờ vẫn nạp cho đến nay, xem ra sắp thành lệ rồi. . .



Thẩm Mặc thật có chút tức giận, y vốn tưởng rằng sau khai phụ, hàng năm đều cung cấp một số bạc đáng kể cho triều đình, hẳn là có thể làm cho tài chính quốc gia rộng rãi một chút, ai ngờ vẫn đâu lại vào đấy, lại không biết số tiền mình cực khổ kiếm được đã chảy đi đâu hết rồi.



- Các đại nhân chế định chính sách tự nhiên không để bụng, bọn họ có địa phương quan biếu kính, căn bản không trông chờ vào chút bổng lộc này để sống.

Lão Mã lải nhải lên án:

- Đối với những chi ma lục đậu quan như chúng tôi, nếu như không làm việc khác, cả nhà già trẻ đều phải chết đói.



Thẩm Mặc gật đầu, ý bảo hắn không cần nói nữa, rồi khoát tay nói:

- Đi làm việc hết đi, người nên nhập hàng thì nhập hàng, người nên bán hàng thì bán hàng, coi ta không tồn tại là được rồi.



~~



Mặc dù Thẩm đại nhân không giống giả bộ, nhưng mọi người ai cũng không dám đi, đều thành thật đi cùng y, nhưng không có tiếng nói chung. Lão Mã chịu không nổi loại áp lực này mới nói:

- Để tôi pha trà cho đại nhân.



- Tiết kiệm lá trà đi, nước trắng được rồi.



Thẩm Mặc mỉm cười nói, cũng không biết là lời muốn nói, hay là thương cảm thật.



Ngồi thêm một lúc, ngay cả Thẩm Mặc cũng thấy buồn chán, y liền nói với lão Mã:

- Giới thiệu một chút chức trách của Ti kinh cục chúng ta đi?



- Vâng.
Nói rồi than thở một tiếng:

- Chỉ sợ là trốn được mùng một, tránh không khỏi mười lăm, sớm muộn gì cũng có một ngày lòi ra.



Từ Vị thụt cổ lại, nhỏ giọng nói:

- Ta áy náy sắp chết rồi. . .



Ngày mai chính là Vinh ân yến để chiêm ngưỡng Ngọc như ý, mặt trời chiều ngã về tây, bóng đêm chưa đến, nhưng số tân khách đáp ứng lời mời cơ bản đã đến đông đủ. Chỉ thấy trong sảnh hoa đăng, hỏa thụ, lưu quang nhi nhít, sáng như ban ngày. Tổng cộng bày ba bàn tiệc, gia nhân tôi tớ toàn là thanh y, khoanh tay hai bên chờ phục thị, các tân khách cũng tâm chiếu bất tuyên án theo trình tự mà an vị, đều đang thấp giọng trò chuyện.

/Tâm chiếu bất tuyên: trong lòng đã rõ nhưng không nói ra.



Nhưng trên một bàn tiệc, hoa quả trân quý trong mâm sứ ướp đá lại không người hỏi thăm, các loại điểm tâm mang phong vị Tô Châu chính cống cũng không hề động đến mảy may, hạ nhân tôi tớ ở một bên thêm một tuần lại một tuần trà cho khách. Chỉ là đợi mãi chưa đến khai tiệc.



Lại nhìn cái lán trước đại môn vẫn còn trưng tám cái đèn lồng tiếp khách, liền biết khách nhân có địa vị cao nhất còn chưa tới. Cách thời gian dự định khai tiệc đã qua gần nửa canh giờ, đây thật sự là quá thất lễ. Thẩm Mặc là chủ nhân chỉ có thể liên tục xin lỗi mọi người.



Mặc dù mọi người vẫn đều duy trì phong độ hài lòng, trong lòng cũng không khỏi thầm oán giận. . . Tuy nhiên không phải là oán giận chủ nhân Thẩm Mặc, người ta đã làm rất khá rồi, mà là trách ác khách không có lễ phép nào kia, đến bây giờ mà còn chưa tới.



Mãi đến khi trời hoàn toàn tối đen, từ cửa mới truyền đến một tiếng thông bẩm như trút được gánh nặng:

- Lễ bộ Viên đại nhân đến. . .



Thẩm Mặc giờ mới cười khổ một tiếng nói:

- Chư vị ngồi thêm chút nữa, ta đi nghênh đón Viên đại nhân.



Tất cả mọi người nói Thẩm huynh xin cứ tự nhiên.



Thẩm Mặc liền đi ra ngoài cửa, trong viện tử vẫn sáng trưng, chỉ thấy một lão giả mặc hoa phục, thần thái ngạo nghễ đi cùng với mấy gia nhân dạo bước vào viện tử.



Thẩm Mặc vội vàng tiến lên thi lễ:

- Lão đại nhân bớt chút thì giờ đến đây, tiểu khả thật hết sức sợ hãi.



Lão giả lúc này mới nặn ra nụ cười:

- Chao ôi, thực sự là xin lỗi, ngày hôm nay phải suy nghĩ mệnh đề Lục chương của bệ hạ, bất tri bất giác tới trễ mất.



- Không trễ không trễ, tới vừa lúc thôi.

Thẩm Mặc cười nói:

- Lão đại nhân mau mời vào.



- Thẩm đại nhân mời.



Viên Vĩ thản nhiên cười, lại khôi phục vẻ mặt "đoan trang cao quý" của hắn ngang nhiên đi vào trong sảnh. Ai ngờ bởi vì nghểnh mặt cao quá, vừa vào cửa liền bị 88 cây đèn ngọc lưu ly treo cao ở trong sảnh làm lóa mắt, suýt nữa chân nam đá chân xiêu, ngã như chó ăn phân.



Cũng may Thẩm Mặc kịp thời đỡ lấy, Viên đại nhân mới không bị muối mặt, nhưng có chút tức giận nói:

- Đốt đèn sáng thế làm gì? Không phải là lãng phí sao!



Thẩm Mặc vội vàng giải thích:

- Bởi vì hôm nay chủ yếu là thưởng thức bảo khí, cho nên mới đốt đèn sáng chút.



Lại vội vàng bảo người tắt đi phân nửa, giờ thì Viên đại nhân mới nguôi giận. Đi vào đại sảnh, vãn sinh cả gian nhà đều hướng hắn hành lễ. Viên Vĩ gật đầu, rồi chẳng ai bảo lên ngồi ghế trên.



Thẩm Mặc ngồi chủ bồi, hỏi Viên Vĩ:

- Xin hỏi lão đại nhân, khai tiệc trước hay là thưởng bảo khí trước đây?



- Mục đích yến hội này của ngươi là gì, vậy ta làm cái đó trước. - Viên Vĩ nói.



- Được thôi, mời các vị trước tiên dời bước, chúng ta cùng nhau chiêm ngưỡng Hoàng ngọc như ý ngự ban.



Thẩm Mặc liền cười nói với mọi người, y sớm đoán được lão Viên sẽ nói như vậy rồi.



Mọi người thì bụng đói cứ sôi lên, hai mắt lờ đờ. Nhưng cũng đành chịu phải đứng dậy theo, đi tham quan cái thứ Hoàng ngọc như ý vớ vẩn kia.