Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 51 : Đấu lữ (3)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Trong những tiếng trầm trồ, thuyền bè bốn xung quanh dần dần tản đi, Hầu huyện thừa đi thu xếp yến tiệc, Lữ huyện lệnh đi thay y phục, Diêu Trường Tử rốt cuộc cũng thấy lại ánh mặt trời.



Sau mười ngày xa cách, Thẩm Mặc và Thẩm Kinh cuối cùng cũng nhìn thấy Trường Tử, hai người kích động chạy tới, mỗi người nắm một bên tay hắn, đồng thanh hỏi:

- Ngươi không sao chứ?



Trường Tử y phục tả tơi đã nghe nói vì cứu mình mà bọn họ đã tốn không ít công sức, bất giác hai mắt đỏ hoe, nói:

- Không sao...



Thẩm Mặc nhìn hắn khắp một lượt, thấy hắn gầy đi không ít, trên mặt trên người cũng có chút thâm tím, nhưng tinh thần còn tốt, tựa hồ cũng không bị thương gì.



Nhưng để cho cẩn thận, y quyết định lập tức đưa Trường Tử đi khám đại phu, kiểm tra xem có ẩn họa gì hay không. Nhưng khi y từ biệt, Lý huyện lệnh lại nhỏ giọng nói:

- Bảo Mã điển sử và người bạn kia của ngươi đưa hắn đi, ngươi ở lại bồi tiếp ta.



Thẩm Mặc chỉ đành nghe theo, dặn dò Thẩm Kinh chú ý một chút, nếu không có gì đáng ngại thì đưa Trường Tử về nhà, rồi lại nói với Trường Tử:

- Đây không phải là chỗ nói chuyện, trở về rồi ta đi tìm ngươi.



Trường Tử cười toét miệng:

- Không cần lo lắng, ta chỉ đói thôi, trở về ăn chút gì là được.

Rồi theo Mã điển sử và Thẩm Kinh rời khỏi hoa thuyền đi lên thuyền nhỏ.



Đợi Thẩm Mặc từ bên thuyền trở về, Lý huyện lệnh vẫn đứng trên boong thuyền, Hầu huyện thừa thì ở bên trong khoang đi ra mời vào bàn tiệc.



Lý huyện lệnh gật đầu:

- Thẩm Mặc chúng ta vào đi.

Thẩm Mặc ngoan ngoãn theo ở phía sau, liền nghe thấy huyện lệnh đại nhân khẽ nói:

- Võ không được thì dùng văn, đó là cái trò bọn chúng quen dùng.

Thẩm Mặc gật đầu, lại nghe nói tiếp:

- Mấy ngày qua bị tên họ Liễu làm tức chết, lát nữa giúp ta trấn áp bọn chúng.
Nước hóa thành tuyết, khó thay khó thay.



Mọi người luôn miệng khen hay, Lý huyện lệnh liền gắp một miếng cá cho vào bát, cười nói:

- Tiếp theo là Lữ hiền đệ.



Lữ huyện lệnh tốt xấu gì cũng xuất thân tiên sĩ, tất nhiên không bị làm khó, vuốt râu một lúc rồi cười đọc:

- Mặc tại dạ trung, bất minh bất bạch ; tả xuất tự lai, minh minh bạch bạch ; mặc biến vi tự, dung dịch dung dịch ; tự biến vi mặc, nan đắc nan đắc.



Nói rồi cũng gắp một món ăn, nói:

- Hai người ai tiếp.



Hầu huyện thừa tranh:

- Để ti chức.

Bụng hắn ít chữ, chỉ sợ câu từ khó khăn lắm mới nghĩ ra bị Thẩm Mặc tranh trước, liền vội nói.

- Đàn tại diêu trung bất minh bất bạch, nã tương xuất lai minh minh bạch bạch, đại đàn trang tiểu dung dịch dung dịch, tiểu đàn trang đại nan đắc nan đắc.



Lữ huyện lệnh cười một hồi, liền chuyển ánh mắt sang Thẩm Mặc:

- Còn lại ngươi thôi.



Thẩm Mặc chỉ vào bình rượu trên bàn, cười ha hả:

- Tửu tại hồ trung, bất minh bất bạch ; đảo tiến bôi lý, minh minh bạch bạch ; ngã yếu cật tửu, dung dịch dung dịch ; tửu yếu cật ngã, nan đắc nan đắc.



Rượu ở trong bình, không rõ không ràng.

Đem rót vào chén, rõ rõ ràng ràng.

Ta muốn uống rượu, dễ lắm dễ lắm.

Rượu muốn uống ta, khó thay khó thay.