Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 517 : Thiên thời, địa lợi, nhân hòa

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


- Thái Nhạc không cần thổi phồng ta.

Cao Củng lắc đầu:

- Ban đầu ta suy nghĩ quá đơn giản, không ngờ rằng chuyện tuyển cống này của ta không được hoan nghênh. Những mầm mon tốt người ta giữ rịt lấy, đám quan viên địa phương ai chẳng mong có được học sinh như hai vị, sao có thể đem lẫm sinh giỏi nhất của mình hiến cho quốc tử giám?

Ông ta cười khổ:

- Hơn nữa như Thái Nhạc đã nói đấy, những năm trước thanh danh của quốc tử giám quá thối, rất nhiều người không muốn làm giám sinh, tổng hợp nhân tố hai phương diện lại. Định sẵn là học sinh tuyển được chẳng có tố chất cao, thay vào đó chẳng qua là người thực tính dễ quản mà thôi.



- Năm nay có kỳ thi lớn, là lần đầu tiên từ khi bản quan nhậm chức tới nay, dù lừa hay là ngựa cũng phải dắt nó ra thôi. Trước kia khi bệ hạ đồng ý tuyển cống, ta đã lập quân lệnh trạng, nếu nhóm học sinh này đỗ quá thấp, thấp hơn mức bình quân toàn quốc, ta sẽ từ chức đồng thời nhận đình trượng.



Thẩm Mặc nghe thế thầm kêu không hay, nhưng không thể ngăn cản được Cao Củng nói:

- Khi tế tửu ta lãnh phạt, hai vị ti nghiệp cũng phải chịu cùng, lúc đó đừng trách ta nhé.



"Không trách ông thì trách ai?" Thẩm Mặc và Trương Cư Chính cùng rủa thầm :" Lúc chuyên quyền thì ra sức khoác lác, xảy ra chuyện kéo người khác chịu cùng, không phải là người."



Bị Cao Củng cưỡng ép, Thẩm Mặc và Trương Cư Chính đành phải ký điều ước bất công, ai nấy nhận lấy cống sinh hai đường, Cao Củng cũng nhận học sinh hai đường. Trương Cư Chính quản Suất Tính đường và Thành Tâm đường; Thẩm Mặc chưởng quản Sùng Chí đường và Tu Đạo đường; Cao Củng quản Chính Nghĩa đường và Quảng Nghiệp đường, phân chia toàn bộ cống sinh sáu đường.



Lôi được hai người lên thuyền, Cao Củng mới nói thật:

- Đáng lý mỗi học đường đều phối ba Ngũ Kinh bác sĩ, sáu trợ giáo, nhưng bản giám thiếu người nghiêm trọng chỉ có thể cấp cho hai ngươi một nửa.

Nói tới đó bản thân cũng có chút xấu hổ:

- Các ngươi có bản lĩnh thì ai nấy tự lo tìm đường cho mình, kiếm lấy lão sư, ta sẽ bỏ kinh phí trả lương cho bọn họ.



Đi ra khỏi phòng của tế tửu đại nhân, Thẩm Mặc và Trương Cư Chính nhìn nhau cười khổ, Trương Cư Chính nói:

- Tới phòng ta ngồi trước đã.

Rồi dẫn Thẩm Mặc tới tây sương phòng, nơi làm việc của mình.



Pha một ấm trà Long Tỉnh, Trương Cư Chính nói:

- Trà này năm ngoái huynh tặng tết ra đó, làm phiền huynh năm nào cũng nhớ tới, ta thật làm hổ thẹn.



- Năm nay huynh không cần phải hổ thẹn nữa.

Thẩm Mặc cầm chén trà lên thổi cho bớt nóng:

- Ta chẳng còn trà mà tặng nữa.

Mặc dù ở phương nam nhất định sẽ hiếu kính cho y rất nhiều, nhưng y không tiện đem chuyển tặng nữa.



- Không sao, trà Long Tỉnh ta cũng uống được, trà đắng ta cũng uống được.

Trương Cư Chính dương dương đắc ý:

- Nói thực lòng, hôm nay thái độ của Cao đại nhân với huynh rất là ám muội đấy.



- Hở, sao ta chẳng thấy thế?



- Huynh ở trong phúc mà không biết phúc.

Trương Cư Chính ngửa mặt nhìn nóc nhà:

- Nhớ lại ta mới tới Quốc tử giám, Cao tế tửu rất có ý kiến với ta, hơi một chút là mắng té tát, lại còn sai bảo như người hầu, làm cho ta hết sức mất mặt.

Nói tới đó nhìn sang Thẩm Mặc:

- Huynh nghĩ lại thái độ ông ta đối đãi với huynh mà xem, hiển hiên là cố áp bản tính xuống rồi... Mặc dù cuối cùng không áp xuống được, nhưng thái độ với huynh đã rõ ràng ra đó, huynh nói có phải không?


- Nói mau...

Thẩm Mặc giục:



- Phu nhân hắn đang trách hắn chết còn sĩ diện, vì thưởng người ngoài mà đem cả vòng tay hồi môn của nàng bán mất. Về sau thuộc hạ hiểu ra, té ra là Lý đại nhân trở về nhà trước, lấy vòng tay của phu nhân, tới nhà triêu phụng ở sát bên cạnh, đặt lấy 10 lạng bạc, thưởng cho bọn thuộc hạ 6 lạng, 4 lạng còn lại chuẩn bị mời đại nhân và lục đại nhân ăn cơm.



- Tên gia hỏa này còn giở cả cái trò đó ra nữa.

Thẩm Mặc bật cười.



- Hắn nói nợ ân tình của đại nhân và Lục đại nhân rồi, nếu nợ thêm đồ, thêm rượu thịt, thế nào cũng ấm ức tới sinh bệnh, cho nên phải mau chóng trả lại hai vị đại nhân, để " trả hết nợ, toàn thân thanh tịnh."

Tam Xích bổ xung:

- Câu cuối là nguyên văn của hắn.



- Vậy ra hai người bọn ta gây thêm phiền phức cho hắn à?

Thẩm Mặc dở khóc dở cười:

- Xem cái câu ủy khuất của hắn kìa.



Tam Xích cười:

- Đúng vậy, vị Lý đại nhân này đúng là không tầm thường.



- Cho nên ta mới nói, ta ghét nhất thành Bắc Kinh.

Thẩm Mặc đi trên con đường cái thành Bắc Kinh, cảm khí nói:

- To thì từ Nghiêm Tung, Từ Giai, Lục Bỉnh; vừa thì tới Nghiêm Thế Phiên, Viên Vĩ, Cao Củng. Nhỏ thì có Trương Cư Chính, Lục Quang Tổ, có kẻ nào tầm thường? Kẻ nào chẳng đầy chẳng mưu mô quỷ quái, đúng là toàn thứ biến thái. Ngươi nói xem bao nhiêu tên biến thái như thế tập trung vào một chỗ để làm cái gì hả?



Ban đầu y thấy đám thương nhân quan thân ở Tô Châu khó đối phó rồi, giờ đem so với đám biến thái vô sỉ ở thành Bắc Kinh này chẳng khác nào đom đóm so với mặt trăng.



Hiện giờ đám người này chẳng kẻ nào kém hơn y, thậm chí chỉ có hơn mà không có kém, đều có ưu điểm mà y không bì được, làm sao mà ngoi lên trong cái hoàn cảnh quái quỷ này bây giờ?



Có điều làm Tam Xích bất ngờ là, khi càu nhàu những câu này, mặt Thẩm Mặc lại mang nụ cười sáng lạn, tựa hồ rất thưởng thức hoàn cảnh bi thảm của mình. Hắn đột nhiên ngộ đạo :" Cao thủ không sợ cao thủ, cao thủ chỉ sợ cô dơn."



Thực ra thì sùng bái mù quáng đúng là hại chết người, Tam Xích suy đoán sai be bét rồi, Thẩm Mặc hận không thể biến đối thủ thành kẻ bại não, thế mới tiện cho y thực hiện đối thủ, chứ đối thủ mạnh thì sướng nỗi gì?



Sở dĩ y cười là là vì y ý thức được, sở dĩ đám biến thái tụ tập ở kinh thành là nhờ công một vị cao thủ biến thái ban cho, đó là trung hiếu đế quân Gia Tĩnh đế tiên sinh.



Đúng như lời nói của Lão Tử thần tượng của Gia Tĩnh :"kỳ chánh muộn muộn, kỳ dân thuần thuần, kỳ chánh sát sát, kỳ dân khuyết khuyết". Vị hoàng đế này quá giảo hoạt, quá biến thái, dùng quá nhiều thủ đoạn với hạ nhân, người thường căn bản không chống đỡ nổi. Cho nên ông ta đuổi hết người thành thực, tầm thường ra khỏi triều đình, để lại trong triều toàn hạng quái vật thiên phú dị bẩm.



**** Chính lệnh mơ hồ, dân con thư thái, chính lệnh soi mói, dân con lo âu.



Thẩm Mặc cười là, khi Gia Tĩnh đế còn, tất nhiên là không có chuyện gì lớn, nhưng thế nào cũng có một ngày ông ta thăng thiên, khi ấy con ông ta phải làm sao?



Thẩm Mặc dự kiến được, hoàng triều đời sau, hoàng đế rất có khả năng bị cho ra rìa hóng mát, nhường vũ đài cho đám yêu nghiệt này biểu diễn.



Nghĩ tới đó y cảm thấy rất khoái trá, tuy đó còn là chuyện xa vời.