Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 520 : Lòng vua khó đoán

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Trong đại điện cung Ngọc Hi, giọng Nghiêm Tung chậm rãi nói:

- Hiện giờ binh bộ thượng thư nói phải chấn hưng phương bắc, điều này lão thần giơ hai tay tán thành, nhưng tiền đâu ra, lính đâu ra? Theo lão thần biết, hiện giờ duy trì được cục diện này đã là cực hạn rồi, nếu như còn tiến thêm vào, thì cần đầu tư vô số nhân lực, vật lực. Còn nếu như đầu tư ít chỉ tạo thành lãng phí vô ích, chẳng có chút tác dụng nào.

Nói rồi nhướng mắt nhìn Hứa Luân:

- Hứa bộ đường, chúng ta có tài lực đó không?



- Điều này ... Thì phải hỏi Phương bộ đường rồi.

Hứa Luân dừng một chút, nhìn sang Phương Độn:

- Có điều ta đoán, hẳn là có chứ nhỉ? Thị bạc ti kiếm tiền như thế, triều đình lại không có công trình gì lớn, thế nào cũng chắt bóp được một chút.



- Không có đâu.

Phương Độn lắc đầu:

- Tiền của thị bạc ti một phần dùng binh đông nam, một phần dùng để trả nợ ... Không tin ông cứ tới hộ bộ tra sổ, quốc khố nhiều năm qua nợ nần cộng lại đã hơn 3000 vạn lượng rồi. Thêm vào tiền lãi thì phải tới 5000 vạn lượng.



Hữa Luân líu lưỡi:

- Nhiều như vậy sao?



- Giống như Nghiêm các lão đã nói, mấy năm qua thiên tai nhân họa quá nhiều, quanh năm suốt tháng tiêu tiền; địa phương không tai nạn thì gặp loạn lạc, chẳng những không thu được thuế, còn kêu than xin xỏ, hộ bộ thượng thư ta đây chỉ đành vay đông mượn tây, miễn cưỡng cầm cự tới hôm nay.

Phương Độn thở dài:

- Hiện giờ có tiền rồi đương nhiên là phải trả nợ, nếu không riêng tiền lãi hơn 300 vạn lạng đã khiến một nửa số bạc tan thành bong bóng, cho nên tiền của đông nam không thể dùng cho phương bắc.



- Chẳng lẽ cứ để cho Yêm Đáp hoành hành sao?

Hứa Luân không chấp nhận.



Phương Độn hạ mí mắt xuống không trả lời câu hỏi của ông ta, Hừa Luân nhìn sang phía Nghiêm Tung nói:

- Nghiêm các lão, ngài nói đi chứ.



Nghiêm Tung nhìn bách quan:

- Chư vị có kiến giải gì?



Nghiêm Thế Phiên bước ra khỏi hàng nói:

- Theo thần thấy, chuyện nhà ai nhà đó lo, nếu đông nam có thể tự cấp tự túc, vậy phương bắc sao lại không thể.

Hắn nói lưu loát hùng hồn:

- Thần kiến nghị phái một viên quan đắc lực tới dải Kế Châu đốc lương, luyện binh, tích trữ thực lực, đợi khi Yêm Đáp tới, cho hắn một bất ngờ, dạy một bài học khó quên.



Hắn vừa nói hết, phần tử Nghiêm đảng đua nhau gật đầu, ra sức thổi phồng, làm như cái kiến nghị hết sức tầm thường này có thể chấn hưng quốc gia vậy.



Nghiêm Tung vờ vờ vịt vịt mắng:

- Đại sự quốc gia sao có thể cẩu thả như thế? Ta hỏi ngươi, nhân tuyển ngươi đã nghĩ tới chưa? Quyện hạ thế nào? Phái đi lâm thời hay là trường kỳ, những điều này ngươi đã nghĩ tới chưa?



- Phụ thân giáo huấn rất đúng.

Nghiêm Tung khom mình:

- Quyền lực tất nhiên là đốc lương, luyện binh. Nhiệm kỳ thì rất nhiên xong việc triệu về thì tốt hơn, còn về phần nhân tuyển đúng là có một người không ai hơn được.



- Nói.

Nghiêm Tung lên tiếng.



- Lễ bộ thượng thư Triệu Trinh Cát.

Nghiêm Thế Phiên mặt lạnh tanh nhìn Triệu Trinh Cát:

- Triệu đại nhân trung thành đáng tin, cần mẫn liêm khiết, là nhân tuyển tốt nhất.



- Triệu bộ đường đúng là thích hợp.

Nghiêm Tung liền hỏi:

- Vậy thì phải hỏi Triệu đại nhân người ta có đồng ý không đã chứ?



Mọi người đưa ánh mắt dồn về phía Triệu Trình Cát.



Đối diện với ánh mắt "tha thiết" của Nghiêm Tung, Triệu Trinh Cát thầm cười lạnh, ông ta sớm biết đối phương thế nào cùng thu thập mình, quả nhiên hiện giờ đã ra tay.


Lời này vừa phát ra, mọi người xôn xao, tới ngay cả Nghiêm các lão vẫn luôn lim dim mắt cũng phải mở lớn mắt ra, lão ta đột nhiên ý thức được, tình hình không ổn rồi.



Ngô Bằng lại càng chết đứng, mặt đầy khủng hoảng nhìn Nghiêm Tung, thầm nói :" Tổ tông của tôi ơi, tại sao lại vác đá đập chân mình như thế?"



- Im lặng, im lặng.

Gia Tĩnh hơi cau mày, Lý Phương vội cao giọng nói, triều đường mới khôi phục lại bình tĩnh.



Gia Tĩnh mới đủng đỉnh hỏi:

- Lý do.



Từ Giai có kìm chế vui mừng muốn phát điên, nói to:

- Ngô thượng thư là đồng khoa năm Gia Tĩnh thứ hai với thần, cho nên thần rất hiểu ông ấy. Biết Ngô thượng thư trước tiên làm chủ sự công bộ, sau đó tổng lý trị thủy, còn đốc binh trấn áp loạn dân, cũng từng luyện binh ở Hà Sóc, xin hỏi cả triều đường còn ai thích hợp hơn ông ấy nữa?



- Ồ, có chuyện này sao?

Gia Tĩnh nhìn sang Ngô Bằng.



- Chuyện này, đúng là thế ạ...

Ngô Bằng cúi đầu xuống, giọng lí nhí:

- Nhưng đó đều là chuyện khi còn trẻ, giờ đây thần già rồi, toàn thân bệnh tật, sao so được với năm xưa nữa?



- Ngụy Vũ đế đã nói :" Già nhưng chí chưa già, liệt sĩ tuổi cao tráng trí không sờn."

Gia Tĩnh bình thản nói:

- Già cũng có cái hay của già, già có đức cao vọng trọng, chuyện này trấm giao cho người khác thì không yên tâm, chỉ có khanh mới làm được thôi.



- Chuyện này, chuyện này...

Ngô Bằng tức thì đầu mướt mồ hôi, thầm nghĩ :" Ta đang yên đang lành làm lại bộ thượng thư, sao chớp mắt một cái đã bị đi đầy rồi? Ta nằm mơ sao?" Ông ta lén đưa tay véo đùi mình một cái, thấy đau nhói mới biết là đen đủi thật rồi.



- Ngô ái khanh, khanh cũng muốn học Triệu Trinh Cát à?

Đôi mắt hẹp dài của Gia Tĩnh hiện vẻ âm u, làm Ngô Bằng không rét mà run, ông ta không có cái gan như Triệu lão phu tử, rụt cổ lại:

- Thần không dám, thần tuân lệnh.



- Tốt lắm.

Gia Tĩnh gật đầu:

- Thưởng, Ngô Bằng trung thành cần mẫn, cúc cung tận tụy, là tấm gương cho trăm quan, thăng hàm thái phó, trấn thủ Kế Châu đốc lương luyện binh.

Dừng lại một chút, ánh mắt xét qua tia giễu cợt:

- Không đảm nhận chức lại bộ thượng thư nữa.



- Thần ... Tạ ân..

Ngô Bằng quỳ xuống, lòng nhỏ máu nói :" Ngươi vậy là hết rồi."



Ngô thượng thư thăng lên nhất phẩm, có lẽ là sung sướng quá, không ngờ quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi, Gia Tĩnh sai người đỡ ông ta dậy lùi về nghỉ ngơi.



Ngô Bằng còn chưa rời kim điện, liền nghe Gia Tĩnh đế nói:

- Chư vị ái khanh tiến cử một người kế nhiệm đi.



Ngô Bằng phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu.



Nhưng không một ai quan tâm tới chuyện sống chết của ông ta nữa, sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào nhân tuyển lại bộ thưởng thư, đây là chức vị trọng yếu, không thể để lọt vào tay đối phương.



Nghiêm Tung tiến cử lại bộ tả thị lang Âu Dương Tất Tiến, bên phía Từ Giai tiến cử hữu bộ thị lang lại bộ Phùng Thiên Ngự, hai bên tranh chấp một phen, cuối cùng lại phải dùng "bỏ đậu" để quyết định.



Kết quả là 18- 17, Âu Dương Tất Tiến thắng hiểm với một phiếu.



Lý Phương đem đĩa đựng hai loại đậu tới cho Gia Tĩnh xem, Gia Tĩnh nheo mắt đếm, tựa như đang tính toán gì đó.



Đám người Nghiêm đảng tim đập thon thót, thầm nghĩ :" Chẳng lẽ xảy ra sơ xuất gì?"