Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 526 : Tiềm long

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Kết quả cuộc nói chuyện ngày hôm đó, trừ ba người bọn họ ra thì không ai biết cả. Kỳ thực hai người Thẩm Mặc có đồng ý hay không cũng không có vấn đề gì, bởi vì thị giảng của Dụ vương tức là leo lên thuyền giặc của Cao Củng rồi, chỉ có thể theo ông ta cùng chung hoạn nạn, chớ mong bỏ thuyền giữa đường.



Ngày hôm sau Thẩm Mặc tới Quốc tử giám làm việc, còn chưa bắt tay vào việc thì đã bị Cao Củng gọi đi:

- Tạm thời bỏ công việc đấy đã, theo ta đi tấn kiến điện hạ.



- Vội vậy sao?

Thẩm Mặc hơi chút giật mình:

- Chẳng phải đại nhân nói đợi hai ngày nữa hẵng hay sao?



- Ha ha ha, vương gia nghe nói ngươi sắp tới thì hết sức vui mừng, sáng hôm nay sai thái giám của vương phủ tới giục.

Cao Củng chỉ ngón tay về phía tán cây đằng xa, quả nhiên thấy một thái giám áo tóm đứng đó.



- Vậy thì đi mau thôi.

Thẩm Mặc không dám chậm trễ, chắp tay với thái giám kia, hắn liền mỉm cười đi tới, thi lễ với Thẩm Mặc:

- Ngài chính là Thẩm đại nhân phải không? Nô tài Phùng Bảo xin ra mắt.



- Tại hạ chính là Thẩm Mặc, Phùng công côn đa lễ rồi.



Phủng Bảo nhìn qua Cao Củng, dáng vẻ chừng như rất sợ hãi, hỏi nhỏ:

- Cao công, giờ đã đi được chưa?



Cao Củng hừ một tiếng, gật đầu nói:

- Đi trước dẫn đường đi.

Hiển nhiên là không coi hắn vào đâu cả.



- Vâng.

Phùng Bào mặt cười siểm nịnh đáp lời, dẫn hai người rời khỏi Quốc tử giám, mời bọn họ lên kiệu chuyên biệt của vương phủ.



Thẩm Mặc nói:

- Ta ngồi kiệu của mình là được rồi.



- Thẩm sư phụ ngày đầu tới vương phủ của chúng tôi, nên ngồi kiệu vương phủ thì hơn.

Phùng Bảo nói.



Cao Củng cũng gật đầu:

- Đó là quy của của bọn họ, ngươi cứ kệ chúng đi.



Thẩm Mặc không nói gì nữa, ngồi lên chiếc kiệu vàng của vương phủ, nhìn bên trong trang trí cực kỳ nghèo khó, chỗ ngồi chẳng hề thoải mái chút nào, so với tưởng tượng của y chênh lệch cực lớn --- Y vốn tưởng rằng được cảm thụ tọa giá hào hoa một hồi chứ.



Dọc đường kiệu rung rinh, xóc nảy làm cả cái kiệu cũng rên hừ hừ, khiến Thẩm Mặc hết sức lo lắng, liệu nó có tan ra hay không, thế là thầm nghĩ :" Sao chúng là chơi ta như thế? Chẳng lẽ muốn dằn mặt ta?"



Nhưng khi tiến vào vương phủ rồi thì nghi vấn của y biến mất ... Cột lớn sơn đỏ thật, nhưng không che đi được chất liệu gỗ rẻ tiền, tường thì thấp lùn, nào có giống phủ đệ của vương gia?



Thì ra không phải Dụ vương cố ý chơi y, mà là cả cái vương phủ đều nghèo túng hết sức, làm người ta không khỏi hoài nghi, cha hắn không phải là cha ruột hắn, mẹ hắn không phải là mẹ ruột hắn.



Chỉ đi vào chính điện mới khá hơn được một chút ... Cái đại điện này bài bố trang trí, ít nhất cũng đạt được trình độ địa chủ trung đẳng của Giang Nam.



Một nam tử trên ba mươi tuổi mặc vương phục vàng, không ngừng đi đi lại lại trong sảnh, ngược lại hai quan viên trung niên mặc lam bào thì ngồi vững như núi Thái Sơn, ngồi đó nét mặt có chút cổ quái, càm giác có chút bất mãn.



Đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới, vị vương gia kia liền đến của nhìn, quả nhiên thấy Cao Củng, Phùng Bảo dẫn một quan viên thanh niên lạ mặt đi tới.



Vừa nhìn thấy vậy, khuôn mặt khẩn trương của vương gia lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, lên tiếng:

- Sư phụ, vậy là rốt cuộc thì người cũng đã tới.



Cao Củng cười khổ hành lễ với hắn:

- Điện hạ, thần không còn là giảng quan của vương phủ, nếu không nhờ đưa Thẩm ti nghiệp đến thì lần này cũng không thể tới gặp điện hạ.



Vương gia đó mặt ảm đạm nói:

- Thứ quy củ chết tiệt, muốn hành chết người ta đây mà.


Bị y nói trúng phóc, mặt Dụ vương càng đỏ hơn, nhưng cũng càng bội phục Thẩm Mặc hơn, hai mắt nhìn Thẩm Mặc chăm chú:

- Vậy tiên sinh nói phải làm thế nào? Nếu tiên sinh có thể giúp cô sinh con trai, cả đời này cô ghi nhớ ân đức của tiên sinh.

Nói rồi vái Thẩm Mặc thật sâu:

- Cầu tiên sinh đó.



Thẩm Mặc vội đỡ Dụ vương dậy:

- Thần chỉ biết đoán số, không phải là Quan Âm tặng con, điện hạ chớ vái nhần thần thánh.



- Vậy tiên sinh nói xem... Mệnh ta có nhi tử không?

Dụ vương nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Mặc.



- Ngày sinh điện hạ thế nào?

Thẩm Mặc rụt tay mà không rụt lại được, đành mặc cho hắn nắm lấy.



- Tiểu vương sinh năm Gia Tĩnh thứ 16, năm Đinh Dậu tháng 2 ngày 3 giờ Mão.

Dụ vương nói.



"Ồ..." Thẩm Mặc nghĩ :" Bằng tuổi ta, sao trông già thế này?" Đúng là hai người bọn họ nếu chỉ nhìn khuôn mặt thì chênh nhau tới bảy tám tuổi. Vờ vờ vịt vịt bấm đốt tính toán một hồi, y nói:

- Chuyện này không thể nói quá kỹ nếu không thì không còn linh nữa, thần chỉ có một câu tặng cho điện hạ "hoa khai tam đóa, cô độc nhất chi", người chỉ có thể tự nghiền ngẫm thật kỹ, tới khi đó có thể tìm thần.



- Hoa khai tam đóa, cô độc nhất chi.

Dụ vương nhẩm đi nhẩm lại, hồi lâu mới nói:

- Nói như vây ta sẽ có ba nhi tử?



Thẩm Mặc cười lắc đầu:

- Không thể nói, không thể nói.



Y không lo tương lai tính hụt, vì bất kể Dụ vương có sinh một , hai, ba , bốn thậm chí là nhiều hơn cũng có cách giải thích cho khớp, chẳng qua là hơi gượng ép mà thôi, nhưng khi đó hẳn Dụ vương cao hứng còn không kịp, làm gì có chuyện tính toán với y.



Nếu Dụ vương bất hạnh không có nhi tử thì càng chẳng phải sợ, đoán chừng khi đó hắn chỉ còn biết lo đệ đệ leo lên ngôi báu hại chết, còn có lòng dạ nào truy cứu chuyện này nữa...



Đối với đáp án này, Dụ vương cực kỳ cao hứng, vẫn không biết đủ hỏi:

- Vậy nhanh nhất là khi nào?



Thẩm Mặc nghiên nghị nói:

- Điều này thần biết cũng không thể nói được, bởi vì thế tử của điện hạ rất có thể là người mang thiên mệnh, nếu thần nói bừa, sợ rằng bị thiên lôi đánh chết tại chỗ.



- Ngươi nói là hai đứa con trước của ta cũng bị nó khắc chết à?

Dụ vương có chút tức giận:

- Tên nhãi này, vì vị trí thế tử mà huynh đệ cũng không tha.



Thẩm Mặc toát mồ hôi hột, vội vàng giải thích:

- Số mạng là thứ không thể lựa chọn, không phải là điện hạ cũng khắc hai vị sao?



- Ý tiên sinh nói ta cũng là người mang thiên mệnh?

Dụ vương mặt tức thì phấn khích, nuốt nước bọt ừng ực, mắt như muốn lồi ra:

- Thật sao?



- Lời này không thể nói bừa...

Thẩm Mặc thấy đã lừa hắn đủ rồi, liền dừng tay đúng lúc:

- Hơn nữa chỉ có mệnh không cũng chưa đủ, cho ù mệnh có tốt bản thân không thuận theo thiên mệnh, không tu tâm dưỡng tính là không được.



- Tu thân dưỡng tính thế nào?

Du vương vội hỏi.



- Điện hạ cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, cách xa tửu sắc, bồi bổ cái gốc, nếu không ... Mãi mãi không tới..