Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 539 : Thế tiến công

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Trong Ngọc Hi cung, đàn hương lượn lờ, Gia Tĩnh đế diện vô biểu tình mở ra tấu chương của Yên Mậu Khanh, đeo lên mắt kính rồi xem. Xem một hồi, vẻ không kiên nhẫn hiện rõ trên mặt hoàng đế, hắn ném tấu chương xuống đất, hừ một tiếng nói:

- Lời lẽ nhạt nhẽo, một chút ý mới cũng không có.



Lại cầm lấy cuốn sổ của Lâm Nhuận mở ra xem, là buộc tội Yên Mậu Khanh. Gia Tĩnh không khỏi cười lạnh nói:

- Nhìn đi, sớ buộc tội đã tới rồi.



Liền xem tỉ mỉ: Thần tuần án Tô Tùng Lâm Nhuận, sơ hạch tổng lý Thị bạc, tuần phủ Tô Tùng, tả phó Đô ngự sử Yên Mậu Khanh năm tội tham lam phạm pháp. . . Một, vơ vét rất nhiều tiền hối lộ của thuộc hạ, hai, tùy ý thụ lí kiện tụng, vơ vét tiền tài của phú dân, ba, yến hội mỗi ngày tiêu phí nghìn vàng, dùng tiền như đất, bốn, ngược sát thương hộ, bình dân vô tội, năm, làm hỏng sạch thuế suất trước kia, hầu như nổi loạn. Cho nên khi xảy ra hiện tượng đình công, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến ti Thị bạc vận chuyển bình thường. . .



Sớ buộc tội của Lâm Nhuận hiển nhiên đã trải qua sự chuẩn bị tỉ mỉ, ngoại trừ liệt ra từng tội trạng, còn có miêu tả chi tiết tường tận, khiến người không thể không tin. . . Hắn nói, Yên Mậu Khanh cậy vào phụ tử Nghiêm thị, bán quyền nhận hối lộ những nơi đi qua, khi quan lại giám ti quận ấp thấy hắn đều phải quỳ xuống, hơn nữa người này bản tính xa xỉ, trong nhà dùng gấm màu trang trí cho mao xí, dùng bạc làm đồ ỉa đái. Hàng năm án theo thời tiết mà đưa tài vật cho Nghiêm thị và chư vị quyền quý, việc không đếm xuể. Khi hắn ra ngoài thị sát, bình thường đồng hành cùng thê tử, chuyên chế ra kiệu năm màu, để 12 nữ tử khiêng, mọi người trên đường thấy mà cũng hết hồn. . .



Đương nhiên, những điều này thì Gia Tĩnh hoàng đế đều có thể tha thứ, nhưng chỉ có một điều đã khơi dậy lửa giận trong lòng hoàng đế -- Lâm Nhuận nói, Yên Mậu Khanh chia thuế quan mà ti Thị bạc thu được ra làm 3, một phần đưa đến Phân Nghi, một phần đưa đến Phong Thành, còn lại một phần mới đưa vào kinh thành!



- Thảo nào mới thu được có phân nửa.

Gia Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thì ra trẫm chỉ cầm phần nhỏ, phần lớn thì để người ta cầm!

Nói rồi vỗ mạnh bàn một cái, mọi người trong điện quỳ xuống hết, nghe hoàng đế trầm giọng nói:

- Truyền lệnh Lục Bỉnh, mệnh Bắc Trấn phủ ti lập tức niêm phong sổ sách của ti Thị bạc Giang Nam, dùng tốc độ nhanh nhất áp vận vào kinh!



~~



Tất cả những gì xảy ra tại Tây Uyển rất nhanh đã truyền khắp kinh thành.



Trong Nghiêm phủ, Nghiêm Tung lo lắng tìm Nghiêm Thế Phiên tới, hỏi hắn:

- Việc Yên Mậu Khanh có đúng như Lâm Nhuận kia nói không?



- Tám chín phần mười. - Nghiêm Thế Phiên hơi mất hồn mất vía ngồi ở bên phải.



- Lâm Nhuận này là người của ai? - Nghiêm Tung lại hỏi.



- Không biết, chưa từng nghe nói qua người này. - Nghiêm Thế Phiên lắc đầu nói: - Con đã bảo Lại bộ đi thăm dò, trước tiên vạch trần gốc gác của tên kia, để xem đến cùng là lộ thần tiên nào!



Nghiêm Tung chậm rãi gật đầu, nhìn con trai của mình rồi nói:

- Án gian trá khoa trường lần trước còn chưa qua, sao lại xảy ra chuyện này nữa? tới cùng là xảy ra vấn đề ở đâu?



Nghiêm Thế Phiên lắc đầu, hí mắt nói:

- Không phải bản thân chúng ta xảy ra vấn đề, trước kia chúng ta ra sao thì giờ vẫn vậy!



- Thế sao lại liên tiếp xảy ra sự cố hả? - Nghiêm Tung nhíu mày nói: - Đông Lâu, ngươi cũng không nên lấp liếm mãi vậy, cẩn thận những người đó hại ngươi đấy!



- Cha. . . suy nghĩ nhiều rồi!

Nghiêm Thế Phiên không nhịn được vung tay nói:

- Cái gì mà lấp liếm hay không! Cả việc lần này và sự tình lần trước, rõ ràng là có người ở bên trong phá rối. . .



Nói đến đây thì hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người, tay vịn cằm xuất thần một lúc lâu, đột nhiên vỗ mạnh bàn một cái, thiếu chút nữa hù cho Nghiêm các lão sợ hết hồn.



Nghiêm Thế Phiên căn bản không để ý đến cha, hắn đứng dậy khỏi ghế, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng:

- Chúng ta đã trúng liên hoàn kế của người khác! Án tham ô lần này của Yên Mậu Khanh, cùng tệ án thi hương Thuận Thiên cũng không phải đơn độc tồn tại, hai vụ án này một trước một sau, cái trước là làm nền cho cái sau, cái sau là mục đích của cái trước!



Nghiêm các lão tuổi tác đã cao, tư duy theo không kịp, lão đành phải cười khổ nói:

- Ngươi nói đơn giản chút đi, sao ta nghe giống như nhiễu khẩu lệnh vậy?


Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:

- Cần phải trở về nhà mới nói được.



- A, nói như vậy, Chuyết Ngôn có chuyện muốn nói với lão phu ư? - Từ Giai cười nói.



- Đúng là có chuyện muốn nói với các lão. - Thẩm Mặc gật đầu nói.



- Thế thì ta cần phải rửa tai lắng nghe rồi. - Từ Giai nghiêm mặt nói.



Thẩm Mặc thở sâu, điều chỉnh tâm tình, sau đó kéo vát áo, thôi kim sơn, đảo ngọc trụ, quỳ gối trước mặt Từ Giai.



/thôi kim sơn, đảo ngọc trụ: nhấn mạnh lễ nghi quỳ gối, rất long trong, ko tùy tiện quỳ.



Từ Giai vội vàng đỡ lấy:

- Làm cái gì vậy? Mau mau đứng lên, mặt đất lạnh lắm.



Thẩm Mặc vẫn không động đậy, trầm giọng nói:

- Học sinh tới thỉnh tội với lão sư.



"A. . ." Từ Giai hơi dừng lại động tác nơi tay:

- Nói vậy là Chuyết Ngôn có tội gì?



- Học sinh, học sinh đã gây rắc rối cho lão sư. - Thẩm Mặc sắc mặt xấu hổ nói.



Lời vừa nói ra, Trương Cư Chính sau bình phong suýt nữa kinh hô ra tiếng, hắn thực sự không muốn tin, một Quốc Tử Giám Ti nghiệp nho nhỏ cùng cấp với mình không ngờ làm mưa làm gió, phiên giang đảo hải, gây ra động tĩnh lớn đến vậy. Xem ra mình vẫn còn kém xa so với vị nhân huynh này.



Tuy Từ Giai đã sớm đoán được là Thẩm Mặc, nhưng nét mặt vẫn lộ vẻ kinh ngạc:

- Gây ra họa gì?



- Bạn tốt đồng niên của học sinh là Lâm Nhuận đã thượng thư hạch tội Yên Mậu Khanh, tư liệu mà hắn dùng đều do học sinh cung cấp.

Thẩm Mặc khẽ nói:

- Hiện ở bên ngoài đều cho rằng, chuyện này là do lão sư xúi giục, học sinh gây nên nhưng làm cho lão sư bị tai bay vạ gió, học sinh lo sợ, cho nên đến đây nói thật với lão sư. . .



Từ Giai rất bình thản nhìn y, nét mặt bình tĩnh làm cho Thẩm Mặc âm thầm bồn chồn, thầm nghĩ: Lão gia hỏa này chắc không phải là sớm biết ta làm rồi chứ? Hiện tại Nghiêm Thế Phiên liên tục bị đập lén, mọi người nhìn khắp triều đình, người có năng lực lại có động cơ làm vậy, ngoại trừ Từ Giai, thì quả thật không tìm được người khác, nhưng y biết Từ Giai và mình giao tiếp không phải là lần một lần hai, đều hiểu biết đối với bản lĩnh, năng lượng của mình, thậm chí có thể từ trên phong cách hành sự nhất quán mà suy đoán ra là mình ở sau lưng quấy phá.



Đương nhiên, bất kể Từ Giai có đoán được hay không, y đều phải đến thành thật. Bởi vì sự tinh minh lão luyện của Từ các lão vượt xa mình, tuyệt đối không thể dễ dàng gánh cho mình một nỗi oan ức -- đến lúc đó ông ta chỉ cần tìm Nghiêm các lão nói rõ sự tình, vậy mình có thể sẽ bị bại lộ dưới ma trảo phẫn nộ của Nghiêm Thế Phiên, sau đó chỉ có thể bỏ mạng hải ngoại thôi. . .



Chỉ có thẳng thắn, đạt thành chút hiệp nghị cùng Từ Giai, mới có khả năng đạt được sự che chở của ông ta. . . Đây là phương thức giao lưu của người thông minh, tất cả tâm cơ đều không dùng đến.



~~



- Vậy thi hương Thuận Thiên thì sao?

Nghe xong Thẩm Mặc giải trình, Từ Giai thản nhiên hỏi:

- Có phải là ngươi tiết lộ khảo đề không?



Ông ta không tin Nghiêm Thế Phiên có thể ngu xuẩn đến độ dựa vào công khai bán khảo đề kiếm lời. . . Nếu nghĩ như vậy, không chỉ vũ nhục chỉ số thông minh của Nghiêm Thế Phiên, càng vũ nhục đối thủ mà ông ta chống cự vất vả hơn mười năm.



- Việc này thật không có!

Thẩm Mặc kiên quyết lắc đầu phủ nhận:

- Học sinh cho dù có to gan lớn mật, cũng không thể lấy việc chọn hiền tài của triều đình ra làm trò đùa, bán rẻ tính mệnh người nhà của mình.