Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 547 : Mưa vẫn rơi
Ngày đăng: 17:48 30/04/20
Trần Hồng bẩm báo xong nhưng vẫn không có tiếng trả lời, hắn biết hoàng đế nhất định đã nghe rõ, cho nên không dám nói gì, dè dặt lui xuống.
Thấy Trần Hồng đi ra, Nghiêm thị phụ tử chờ ở ngoài đại điện hỏi:
- Chúng tôi đi vào được chưa?
Trần Hồng nhìn họ một cái rồi cúi đầu khẽ than một tiếng:
- Nên đợi thêm một lát nữa.
Nghiêm thị phụ tử nghe vậy nhưng như bị sét đánh. . . Bất kể là án gian lận khoa trường hay là án tham ô của Yên Mậu Khanh, nhưng cũng không làm cho hai phụ tử họ sợ hãi đến vậy, thế nhưng những lời của Trần Hồng lại như sấm sét giữa trời quang, khiến trong lòng họ run lên -- đây rõ ràng là hoàng đế cự tuyệt triệu kiến.
- Trần công công, chẳng lẽ hoàng thượng có chuyện gì?
Nghiêm Tung nắm chặt ở cánh tay Trần Hồng:
- Ta muốn nghe lời nói thật!
- Không có chuyện gì đâu. . . - Trần Hồng nhỏ nhẹ nói.
- Vậy thì, chẳng lẽ long thể bất an? - Nghiêm Tung vẫn còn chưa từ bỏ ý định.
- Cũng không phải.
Trần Hồng rút tay về, cười gượng nói:
- Hoàng thượng long mã tinh thần, khoẻ mạnh lắm.
Rồi chắp tay nói:
- Các lão nên về trước đi, đợi bệ hạ muốn gặp ngài rồi thì tự nhiên sẽ triệu kiến à. . . Nô tài còn có việc, thất bồi rồi.
Nói xong liền đi như chạy rời khỏi.
Nhìn bóng lưng hớt hải đi của hắn, Nghiêm các lão lảo đảo cả người. Nếu không phải Nghiêm Thế Phiên tay mắt lanh lẹ nên vội vàng đỡ lấy, không thì suýt nữa đã té ngã rồi.
Hai phụ tử nhìn cung điện sừng sững, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân mây. Ngay tại một ngày trước, hai phụ tử họ muốn lúc nào vào Ngọc Hi cung thì vào, muốn gặp hoàng đế lúc nào thì gặp. Cái gọi là đưa chiêu bài mời gặp, chẳng qua là một hình thức mà thôi. . . Bị hoàng đế không mời vào thì vẫn là lần đầu tiên.
Ài, thiên uy khó dò a! Hôm nay, hoàng thượng nói một câu, nói không gặp liền không gặp nữa. . .trong lòng Nghiêm các lão dâng lên một cảm giác chán ngán, trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn khẽ co rúm lại, khàn giọng nói:
- Buông ta ra. . .
Lời này là nói với Nghiêm Thế Phiên, nhưng Nghiêm Tung cũng không nhìn hắn cái nào.
Nghiêm Thế Phiên thầm nghĩ: người ta không cho ông vào, ông lại tìm ta trút giận? liền như giận dỗi buông tay ra.
Sau một khắc, Nghiêm Tung gian nan hoạt động hai chân bước đi giữa màn mưa, sau đó vén lên góc áo, gập chân phải trước, gập chân trái sau, thong thả nhưng kiên định quỳ gối trên quảng trường trước Ngọc Hi cung.
Nghiêm Thế Phiên cảm thấy kinh ngạc vô cùng, một mặt nói:
- Cha làm cái gì vậy?
Một mặt đưa tay đỡ Nghiêm Tung dậy.
- Đừng động ta!
Nghiêm Tung khẽ gào lên:
- Ngươi cũng quỳ xuống!
- Vì sao?
Nghiêm Thế Phiên cảm thấy lão già nên hồ đồ thật rồi, thấp giọng nói:
- Cha quỳ ở đây thì không tội cũng thành có tội, mau đứng lên đi, đừng để cho bọn Từ Giai chê cười.
Gia Tĩnh lại không rảnh để ý đến hắn, bởi vì lúc này Nghiêm các lão đã làm một việc khiêu chiến cực hạn của nhân loại -- lão tiên sinh đã qua tuổi bát tuần này bình thường đi đứng cũng đều lao lực, nhưng lại quỳ trong mưa cả một canh giờ, ấy vậy mà chỉ hôn mê một thời gian ngắn đã tỉnh dậy rồi, còn tát cho Nghiêm Thế Phiên một cái, giận không thể nhịn nói:
- Súc sinh! Còn dám chống đối hoàng thượng! Nghiêm gia ta cho dù đoạn tử tuyệt tôn cũng không thể giữ ngươi lại!
Nói rồi vươn hai tay bóp cổ Nghiêm Thế Phiên.
Nghiêm Thế Phiên không dám lộn xộn, chỉ để mặc cho cha hắn bóp, cũng không biết lão đầu kiếm đâu được sức mạnh này, bóp cho hắn trợn trắng mắt, nếu không phải bọn thái giám nhanh tay kéo lại, e rằng thật sự đã tắc thở quá.
Bọn thái giám tốn sức lắm mới giật lại lão các lão kêu la muốn giết Nghiêm Thế Phiên. Nghiêm Tung quỳ trên đất, khóc òa lên:
- Bệ hạ, tử bất giáo phụ chi quá, Nghiêm Tung sinh ra đứa nghiệt tử này dám chống đối bệ hạ, thật sự là tội lớn tày trời, xin bệ hạ giáng tội. . .
Nhìn lão đầu vừa khóc vừa la, Gia Tĩnh thở dài nói:
- Thôi đi Duy Trung, hắn cũng không chống đối trẫm, là ngươi nghe nhầm thôi.
Nghiêm Tung nghe hoàng đế gọi tên chữ của mình, lão không khỏi trong lòng nhẹ nhõm, biết sự tình còn chưa tới mức không thể vãn hồi.
~~
Trong đại điện, hai phụ tử quỳ gối trước mặt hoàng đế, Gia Tĩnh nhắm mắt lại, trầm giọng nói:
- Nghiêm Thế Phiên, trẫm hỏi ngươi nói, ngươi phải trả lời đúng sự thật, bằng không thì trời cũng không tha cho ngươi!
Nghiêm Thế Phiên đã triệt để bị cha hắn làm cho hết dám nổi nóng rồi, cúi đầu đáp lời:
- Hoàng thượng chính là trời, thần không dám nói dối.
- Án gian lận thi hương Thuận Thiên có phải là ngươi làm không? - Gia Tĩnh mỗi chữ mỗi câu hỏi.
- Nghiêm Thế Phiên, trả lời, rốt cuộc có phải là ngươi làm không? - Thấy con trai thật lâu không nói, Nghiêm Tung trầm giọng giục.
Dưới hai tầng áp lực của hoàng đế và phụ thân Nghiêm Thế Phiên gần như tan vỡ, lúc này một tiếng sấm nổ vang bên tai, điện quang chiếu lên gương mặt trắng bệch của hắn, môi run run nói:
- Hồi bệ hạ, không phải là thần làm.
Sau nhiều lần cân nhắc, hắn vẫn quyết định chết không nhận tội.
- Nói láo!
Nghiêm Tung cả giận:
- Ngày đó không phải ngươi đã thừa nhận đem khảo đề cho bốn người sao?
- Là chuyện gì? - Thấy phụ tử họ xảy ra nội chiến, Gia Tĩnh cũng không vội mà phát tác.
Nghiêm Thế Phiên hung tợn trừng mắt với cha mình một cái, nói với Gia Tĩnh:
- Bệ hạ, khảo đề này ở trên chợ có thể mua được, vi thần cũng chỉ có được nó từ gia nô, cũng không tính là khó. Vừa lúc đó có người tới xin khảo đề, vi thần liền đem nó cho những người đó xem như là làm lấy lệ, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi.
Thoáng dừng lại rồi mới cắn răng nói:
- Đây hiển nhiên là Lễ bộ đã xảy ra vấn đề, thần đã mời quan viên điều tra Lễ bộ, để xem khảo đề tiết lộ ra từ đâu.
- Nói như vậy, ngươi không có quan hệ gì tới chuyện này.
Gia Tĩnh lạnh lùng nói:
- Sao trẫm lại nhớ kỹ, Lễ bộ Thượng thư Ngô Sơn là đồng hương của các ngươi hả?
- Chẳng kể hắn người ở đâu thì đều là người của bệ hạ.
Nghiêm Thế Phiên nói:
- Hơn nữa Ngô Sơn mặc dù cùng thần là đồng hương, nhưng xưa nay không lui tới, căn bản không có quan hệ!