Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 555 : Thuộc về ai?

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Dựa theo tính toán ban đầu của Từ Giai là nghe theo Thẩm Mặc đề cử Âu Dương Tất Tiến.



Nhưng cái gọi là kết đảng, là tập đoàn do các loại quan hệ lợi hại cấu thành. Một người thì không thể xưng là đảng được, cho nên Từ đảng cũng không phải chỉ một mình Từ Giai, mà là tập hợp một nhóm người ở phía sau ông ta.



Nếu muốn đối kháng với Nghiêm đảng thì Từ Giai phải dựa vào nhóm người phía sau đó, bằng không thì thế đơn lực cô, hổ có mạnh cũng chống không nổi bầy sói. . .cho nên ông phải chú ý, nhất thiết không thể đánh mất nhân tâm.



Đối với Từ đảng thì nhân tâm của họ là tiêu diệt Nghiêm đảng, thế chỗ của chúng, mục tiêu này kỳ thật phân ra hai giai đoạn, trước tiêu diệt Nghiêm đảng, sau đó sẽ thế chân đối thủ. Rất rõ ràng là trước khổ sau ngọt.



Tại giai đoạn đầu tiên, mọi người đều có thể ôm một tinh thần cao thượng, thậm chí lấy thái độ xả thân vì nghĩa, đoàn kết lại với nhau, cơ bản không có yêu cầu của cá nhân, tất cả mục tiêu chỉ vì chiến thắng địch nhân tà ác.



Nhưng khi đã đến giai đoạn thứ hai chia xẻ thành quả thắng lợi, các đồng chí trước kia ôm ấp tình cảm, tinh thần hi sinh, phục tòng tổ chức, tất cả đều vứt ra sau đầu, người người đều kể lể công lao của mình, duỗi tay cho dài, chỉ sợ mình thiếu một miếng bánh, hận không thể ăn luôn cả phần người khác.



Đối với Từ đảng đã trường kỳ chịu áp lực thì đợi thêm một ngày cũng coi là rất rất lâu rồi! Mặc dù cho tới nay, Nghiêm đảng vô cùng cường đại đều giành cho mỗi kẻ khiêu chiến một bài học thê thảm, khiến cho họ trở nên vô cùng cẩn thận. Nhưng khi họ biết được Nghiêm các lão trong mưa quỳ kim điện, thêm cả việc Nghiêm Thế Phiên bị đuổi ra khỏi gia môn, cho dù phần tử bảo thủ nhất cũng sẽ lớn mật lên tiếng nói. . . trời đã sáng rồi!



Hơn nữa vì chèn ép Nghiêm đảng, cổ vũ sĩ khí, mượn hơi phái trung gian, Từ đảng đã triển khai công tâm chiến oanh oanh liệt liệt, trong lúc nhất thời như thể có tư thế xung thiên hương trận thấu Trường An, mãn thành tận đái Hoàng kim giáp. . . Đánh cho cả địch nhân vẫn còn chưa biết gì, dù sao thì bản thân Từ đảng cũng được cổ vũ đến có phần. . .quá mức lạc quan rồi.



Không tin tại lục bộ nha môn nhìn xem, những kẻ hân hoan, mặt mày rạng rỡ nhất định là Từ đảng 100% rồi, những người này lưng ưỡn thẳng, giọng nói cũng lớn, mở miệng tất xưng 30 năm không có cải cách lớn, giống như đang mài dao lăm le với đám heo cừu vậy!



Không chỉ phổ biến tại tầng lớp trung hạ tầng quan viên, hình như loại tâm tình lạc quan này cũng nhiễm sang các nhân vật tầng hạch tâm, những bộ đường quan to ổn trọng. Mắt thấy tình thế đang rất tốt, tâm tư cũng bắt đầu trở nên linh hoạt, bắt đầu suy tính. . . Những người này phổ biến đều là thị lang, hữu Đô ngự sử các loại, tất cả đều là phó chức.



Phó chức, đó là một trong mấy loại chức nghiệp đau lòng nhất thiên hạ, ăn cơm thừa của chính chức, chịu bực tức của chính chức không nói, chính chức mở miệng, phó chức phải chạy gãy chân đi làm, xong việc thì công lao vẫn là của chính chức người ta. Đương nhiên nếu như làm hỏng thì oan ức lại phải do phó chức ngươi gánh. Tựa như tiểu thiếp của đại hộ người ta vậy, các vị thị lang này biểu hiện ra bên ngoài đều rất vẻ vang, trong lòng lại cay đắng đủ vị, người nào không phải là nằm mơ cũng ngóng trông có thể phù chính, chân chính đương gia quyết định, mở mày mở mặt. . . cũng khi dễ phó chức của mình một lần?



Loại tâm tình này Từ Giai rất lý giải, bởi vì ông ta chính là phó chức lớn nhất trên đời này, đối với nỗi cay đắng của phó chức, ông lĩnh hội sâu sắc hơn bất kỳ ai!



Cho nên khi mấy người Nghiêm Nột tìm ông ta, ăn nói nhũn nhặn, đau khổ cầu xin, Từ Giai vốn rất kiên định chủ ý lại xảy ra dao động. . .



~~



Đương nhiên, Từ Giai bản tính ổn trọng, tuyệt sẽ không lỗ mãng. Ông ta vẫn rất kiên trì khuyên bọn Nghiêm Nột, còn nhiều thời gian, lần này đừng có tranh.



Nhưng đối với từ thần như Nghiêm Nột thì lên làm Lễ bộ thượng thư, sau đó nhập các bái tướng chính là theo đuổi cao nhất cuộc đời, nếu để bỏ lỡ cơ hội tốt lần này thì khó mà gặp nữa, cho nên hắn đã lâm vào tình thế bắt buộc. Nghe xong Từ các lão khuyên bảo, hắn không lập tức trả lời mà là buồn bực hỏi:

- Vậy các lão chuẩn bị lựa chọn ai?



Loại sự tình này có giấu cũng không được, Từ Giai liền thành thật nói:
Hắn rất tự tin đối với kết quả kế tiếp, bởi vì tất cả hắn đều nắm giữ trong tay. . . Nghiêm đảng lấy uy phúc mà chuyên quyền 20 năm, các đại thần trong triều trên cơ bản đều là do bọn họ đề bạt, mặc dù sau đó có một số làm phản đầu phục Từ Giai, nhưng còn có nhiều người trung thành và thuần phục các lão tiểu các lão.



Trước kia hai nhóm người này phân biệt rõ ràng, nhưng từ Gia Tĩnh năm thứ 35, Nghiêm các lão phát hiện Từ Giai đã đuôi to khó vẫy, không thể triệt để diệt trừ, lão liền đình chỉ sách lược trước kia, đổi sang dùng phương pháp sảm sa tử(cài người), không ngừng hạ lệnh đối với một số bộ hạ tương đối bí mật, hoặc là bình thường biểu hiện tương đối ái muội, để cho bọn họ ẩn núp bên trong Từ đảng.



Tuy Từ Giai bản tính cẩn thận, nhưng khát vọng đối với lực lượng vẫn khiến ông ta có chút lơi là, để cho một số kẻ có mưu đồ thừa cơ gia nhập đội ngũ của mình. Cho nên lần đình thôi trước Nghiêm đảng và Từ đảng chỉ kém một phiếu, kỳ thật chỉ là một hiện tượng giả tạo, một mặt dùng để khiến Từ Giai lơ là, khiến ông ta làm ra phán đoán sai lầm, mặt khác cũng làm Gia Tĩnh hoàng đế lơ là, khiến ông ta cho rằng Nghiêm đảng cũng không có quyền khuynh triều dã, mà đã ngang với Từ đảng, tự nhiên sẽ buông lơi cảnh giác.



Kết quả, khi Từ đảng hát vang bài ca khải hoàn, khi phe mình sĩ khí uể oải thì Nghiêm Tung rốt cuộc sử dụng con bài đã mai phục nhiều năm, nhất cử nghịch chuyển thế cục!



Chỉ nhìn vào mấy thủ đoạn phiên vân phúc vũ này của Nghiêm các lão, Nghiêm Thế Phiên vốn được xưng người thông minh thiên hạ đệ nhất đã thua xa cha hắn rồi!



Từ Giai không rỗi mà đi lĩnh hội cao chiêu của đối thủ, bây giờ làm sao để qua một cửa này mới là điều quan trọng nhất. Nhưng có bài học lúc nãy rồi nên hiện tại ông ta hiểu rõ, nhân tuyển trước kia của mình đã không thể dùng, có lấy ra thì cũng chỉ có thể trở thành đối tượng ngày sau Nghiêm đảng công kích.



Hiện tại nhớ tới lời nói lúc trước của Thẩm Mặc, ông không khỏi ngập tràn hối hận -- hối hận vì đã không nghe Chuyết Ngôn! Từ Giai đưa ánh mắt áy náy nhìn Thẩm Mặc, thấy y cúi đầu, trong lòng càng hổ thẹn: "Nhất định là hắn đang chán nản như ta rồi?"



Đúng lúc này, Thẩm Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Từ Giai, mặc dù chỉ là một ánh mắt, Từ Giai lại thấy được ánh sáng hy vọng ở trong đó.



Lúc này, Nghiêm Thế Phiên lại giục lần nữa, Từ Giai thầm nghĩ: Chỉ có thể khiến hắn ngựa chết cho làm ngựa sống thôi! Không quản kết quả gì ta cũng nhận hết. . . liền cười nói:

- Tuần phủ Tô Tùng quản ti Thị bạc, chức quan này tuyệt đại đa số quan viên đều chưa trải qua, cho nên Yên Mậu Khanh Yên đại nhân mới vừa chạm vào liền nhận lấy thất bại!

Rồi nhìn Thẩm Mặc một cái:

- Nếu như chúng ta lại tiếp tục nhắm mắt làm liều, mờ mịt đưa ra một nhân tuyển, đến lúc đó vẫn khó thoát khỏi số phận thất bại, vậy lỗi lầm đó là thuộc về những triều thần chúng ta.



Sớm nói qua Nghiêm Thế Phiên có khát vọng ti Thị bạc, vậy đối với tuần phủ Tô Tùng này tự nhiên là bắt buộc phải đạt được. Hắn nghe không vào tai những lời tràng giang đại hải của Từ Giai, nếu như bình thường thì đã sớm nổi khùng cắt đứt rồi. Nhưng Từ Giai là các lão, ở đây lại là kim điện, ngoài mặt vẫn phải kính trọng. Hắn liền nhẫn nại nói:

- Ý các lão tới cùng là gì?



- Ha ha, ý của bản quan là.

Từ Giai lại nhìn Thẩm Mặc một cái:

- Chuyện này cần phải hỏi một chút người sáng lập ti Thị bạc, từng đảm nhiệm tuần phủ Tô Tùng, Thẩm Mặc Thẩm đại nhân, xem Thẩm đại nhân có nhân tuyển tốt nào hay không.



- Hắn. . .



Nghiêm Thế Phiên nhìn Thẩm Mặc một cái, thầm nghĩ dù sao thì hắn đã sớm định ra nhân tuyển rồi, hơn nữa cũng nắm giữ đa số phiếu, cho nên những người này nói cái gì cũng chỉ là phí công. Còn không bằng khoan dung chơi thêm lúc nữa, liền gật đầu nói:

- Được thôi.