Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 557 : Tam nặc!

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Dưới sự khuyên bảo của Thẩm Mặc, Gia Tĩnh Đế đã bỏ ý nghĩ phái trung quan đi trấn thủ ti Thị bạc, sắc mặt Trần Hồng tự nhiên không vui, nhưng cũng đành chịu. Thẩm Mặc khó khăn lắm mới kéo được ti Thị bạc vào lòng, ai cũng đừng nghĩ chấm mút được. . . Cũng không biết y lấy đâu tự tin mà khẳng định Đường Nhữ Tập sẽ nghe mình.



Nhưng Gia Tĩnh Đế cũng không để cho Thẩm Mặc được ung dung, bảo y rằng:

- Đến lúc mà không hoàn thành nhiệm vụ thì ngươi và Đường Nhữ Tập cùng nhau về quê làm ruộng đi!



Thẩm Mặc đáp ứng rất dứt khoát:

- Thần rất có lòng tin với Đường đại nhân.



Gia Tĩnh gật đầu, cũng không nhắc tới việc này nữa, hỏi chuyện khác:

- Trẫm nghe nói Lý Thời Trân kia kiên quyết từ chối chức quan tại Thái Y viện?



Thẩm Mặc khẽ nói:

- Có thể ký ức năm đó quá không vui, nên Lý tiên sinh không muốn trở lại Thái Y viện nữa.

Rồi cười khổ nói:

- Nếu như bệ hạ yêu cầu vi thần khuyên nhủ hắn, vậy vi thần chỉ có cách trói hắn lại rồi đưa tới Thái Y viện thôi.



- Vớ vẩn!

Gia Tĩnh cười mắng:

- Ngươi nghĩ Thái Y viện của trẫm là nơi nào? Đại lao của Thuận Thiên phủ hả? Không đến thì không đến, cứ làm như cầu hắn vậy.

Qua một hồi, lại nói:

- Người này xem bệnh rất có tài, nhưng không biết cách đối nhân xử thế.



- Bệ hạ minh giám.

Thẩm Mặc cười nói:

- Nhân vô thập toàn, vàng không thể nguyên chất, có một số việc cưỡng cầu cũng không được.



- Đúng vậy.

Gia Tĩnh tràn đầy cảm xúc gật đầu nói:

- Trẫm không buộc hắn.

Rồi từ eo tháo xuống một miếng ngọc bội màu vàng bảo:

- Nếu không đến Thái Y viện thì trẫm cũng không thể để hắn xem bệnh miễn phí, đưa cho hắn cái này xem như là tiền khám bệnh đi.



- Quý quá rồi?



Thẩm Mặc không dám cầm lấy. Miếng ngọc bội hình rồng đại biểu cho sự tôn quý của hoàng đế, bất kể như thế nào cũng phải hốt hoảng một tí.



- Cầm đi.

Gia Tĩnh thản nhiên nói:

- Lấy bản tính của hắn thể nào cũng có một ngày đắc tội với quý quan gia, có cái này thì không ai dám động đến hắn đâu.



Lý Phương chuyển ngọc bội qua. Thẩm Mặc vội vàng hai tay tiếp nhận, cung kính nói:

- Bệ hạ nhân hậu từ bi, vi thần trở lại nhất định sẽ mắng tên ngang bướng đó một trận.



Gia Tĩnh không khỏi bật cười:

- Quả thật nên mắng.

Rồi bảo Thẩm Mặc lui xuống.



~~



Thẩm Mặc đi ra khỏi Ngọc Hi cung, thấy Trương Tứ Duy đang ở đó không xa nhìn quanh quẩn. Y liền bảo

thái giám phía sau:

- Ta đi qua Vô Dật điện một chuyến, bên đó có người của nội các đang chờ.



Hoàng cung cũng không phải là nơi có thể đi lung tung, ra vào đều phải do thái giám hoặc là Ti trực lang của nội các dẫn đi.



Thái giám kia vừa nhìn là Trương Tứ Duy liền cung kính nói:

- Thẩm đại nhân xin cứ tự nhiên, nô tài đi về trước.

Thẩm Mặc xuất ra một tấm ngân phiếu trong tay áo, bí mật dúi vào tay thái giám kia rồi cười nói:

- Công công vất vả rồi.



Tiểu thái giám liền vô cùng phấn khởi đi khỏi.
- Mọi người đều đến chúc mừng. Ông ta còn nói: "Điều này sao không phải là một loại tai hoạ chứ?" Trong nhà ông ta có nhiều ngựa tốt, con ông ta rất thích cưỡi ngựa, kết quả bị ngã ngựa gãy một chân. Mọi người đều đến an ủi ông ta!

Rồi mỉm cười nói:

- Lão phu quả thật học vấn không bằng ngươi, tuy nhiên [Hoài Nam Tử] vẫn đã đọc qua.



Điển cố này hầu như ai ai cũng biết, Thẩm Mặc lại như hiến vật quý giảng cho Cao Củng nghe, kỳ thật chẳng qua là chọc cho hắn mở miệng mà thôi. Nghe vậy Thẩm Mặc liền thản nhiên cười nói:

- Cố sự này tóm gọn lại, đó là Tái ông mất ngựa chưa biết là họa hay phúc, Tái ông được ngựa đâu biết không phải là họa, Cao công, nó nói cho chúng ta biết một đạo lý, đối với phán đoán sự tình tốt xấu không thể chỉ dựa vào mặt ngoài, chỉ nhìn hiện tại, còn phải nhìn vào sâu xa hơn.



- Được thôi, ngươi nói đi. - Cao Củng mặt âm trầm nói: - Có thể nói cho ta đổi ý thì ngươi có bản lĩnh.



- Được rồi, mời Cao công lắng nghe.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Ta xin hỏi Cao công, những năm gần đây, Dụ Vương và Cảnh Vương đấu nhau, chiến trường đều ở nơi nào?



- Kinh thành. - Cao Củng lầm bầm nói: - Hỏi thế không phải là thừa sao?



- Vì sao không mở rộng đến các nơi toàn quốc? - Thẩm Mặc nói: - Như Nghiêm đảng và Từ đảng, tỉnh nào mà không có tranh đấu.



- Việc đó sao được.

Cao Củng không khỏi bất đắc dĩ nói:

- Vương gia của Đại Minh triều ta có thể nói là dòng dõi quý tộc hoàng chịu áp lực nhiều nhất qua các triều đại.

Rồi thở dài nói:

- Vốn nên là phụ tá đắc lực cho hoàng đế, hiệp trợ hoàng đế cùng nhau thống trị quốc gia, nhưng Đại Minh ta phòng bị rất nặng đối với các vương gia, là toàn phương vị -- không thể kết giao ngoại thần, không được tự ý nuôi hộ vệ, không được rời khỏi đất phong, nhiều lắm, trình độ nghiêm mật như Phòng Xuyên!

Liền thành thực nói:

- Cho nên nguyên nhân đầu tiên là không có năng lực.



(Phòng Xuyên nằm ở vùng tiếp giáp giữa 3 nước Trung Quốc - Nga và Triều Tiên. Đây là vùng "Tam Giác vàng" của khu vực Đông Bắc Á nổi tiếng thế giới)



- Vậy thứ hai thì sao? - Thẩm Mặc hỏi tiếp.



- Cái thứ hai không cần thiết.

Cao Củng nói:

- Truyền thừa hoàng vị tại Đại Minh ta chỉ thuộc gia sự đế vương, hoàng thượng lại có quyền lực định đoạt sinh sát đối với toàn bộ hoàng tộc, cho nên không có dụ lệnh của hoàng thượng thì hai người không thể làm gì hết, mà điều then chốt muốn trở thành hoàng trừ là giành được niềm vui của hoàng thượng, then chốt đều tại thành Bắc Kinh, tại Tử Cấm thành, cho nên không cần thiết tranh giành tại địa phương.



- Nếu đã như vậy thì đuổi hết người liên hệ của Cảnh Vương và Nghiêm đảng ở kinh thành đến phía nam đi, đối với chúng ta còn có hại gì sao?

Thẩm Mặc phân giải cho Cao Củng:

- Đường Nhữ Tập và rất nhiều người của Nghiêm đảng vẫn đều duy trì quan hệ tốt đẹp, hắn chính là đầu mối liên hệ giữa Nghiêm đảng và Cảnh Vương phủ, hắn có địa vị quan trọng không phải là bất kỳ ai có thể thay thế được. . . Hiện tại hắn đi phía nam, giữa Cảnh Vương đảng và Nghiêm đảng tất nhiên câu thông không được thuận lợi, coi như cấp cho chúng ta cơ hội!



- Ý không phải vậy.

Cao Củng lắc đầu nói:

- Vạn nhất hắn làm tốt thì tin vui truyền đi, khi đó chính là dán vàng lên mặt Cảnh Vương, thậm chí trở thành vũ khí Cảnh Vương cạnh tranh hoàng trừ, đến lúc đó ngươi không phải là Tái ông mất ngựa, mà là trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo!



- Năm nay đã vô dụng rồi.

Thẩm Mặc lắc đầu nói:

- Cho dù có tin tốt thì cũng là sang năm, trong khoảng thời gian này ta sẽ nỗ lực kéo hắn về bên phía chúng ta là được rồi.



- Khoác lác? - Cao Củng không tin: - Người ta ở bên đó xuôi gió xuôi nước, mắc gì phải qua bên chúng ta?



- Không phải là khoác lác.- Thẩm Mặc nói:- Hai ngày tới ta sẽ đi tìm hắn nói chuyện, tin tưởng sẽ có hiệu quả.



- Vậy thì ta rửa mắt mong chờ. - Cao Củng nói: - Nếu như ngươi thật sự có thể làm được, lão phu sẽ nhận lỗi với ngươi ở trước mặt mọi người.



- Chịu tội không dám. - Thẩm Mặc lắc đầu cười nói: - Chỉ cầu sau này Cao công kiên trì nhiều hơn.



- Vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi. - Cao Củng nói: - Làm được thì cái gì cũng dễ nói, nếu làm không được, ngươi vẫn là kẻ phản bội!



Thẩm Mặc bất đắc dĩ, buồn vì nãy giỡ phí bao nhiêu nước bọt. Y liền giơ ba ngón tay lên:

- Ba ngày, ta chỉ cần thời gian ba ngày sẽ cho Cao công một cái công đạo!



Vốn Thẩm Mặc còn muốn mời Cao Củng ăn một bữa cơm, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì cũng chỉ từ bỏ ý định thôi.