Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 561 : Lấy đức phục người

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Thì ra người này là Từ Vị, hắn vốn ngủ trong thư phòng. Thẩm Mặc tới thương lượng với hắn, cuối cùng quyết định gặp riêng Đường Nhữ Tiếp. Lo tên gia hỏa kia chó cùng dứt dậu, làm tổn thương tới Thẩm Mặc, Từ Vị cầm kiếm nấp sau bình phong, giám thì sát sao, đề phòng hắn nổi điên hại người.



Hiện giờ họ Đường đã đi ra ngoài, hắn tấn nhiên không cần phải nấp nữa, đi ra hiếu kỳ nhìn tờ huyết thư, tấm tắc khen:

- Không thẹn là tài trạng nguyên, dùng đầu ngón tay cũng viết ra hàng chữ chính tể như thế.

Rồi thắc mắc:

- Sao đệ bảo hắn vết là phục tùng lãnh đạo của Cao Củng?



- Dù hắn có việc "phục tùng lãnh đạo của Từ Vị", thì huynh thấy có ý nghĩa gì không?

Thẩm Mặc cười lạnh:

- Hắn sợ cái tội chứng đủ để hủy diệt hắn chứ không phải chứng thư vớ vẩn kia ... Đệ muốn thứ này là vì có câu trả lời cho Cao Củng, đương nhiên phải viết tên ông ta.



- Còn thuận tiện bày tỏ trung thanh nữa chứ.

Từ Vị cười:

- Tên khốn đệ mười tám ban võ nghệ trên quan trường đều tinh thông hết cả rồi.



- Quá khen quá khen.

Thẩm Mặc thản nhiên tiếp thụ:

- Đệ gọi là làm nghề nào yêu nghề đó, giống như huynh ba ngày câu cá hai ngày phơi nắng, xấu hổ với thóc gạo của triều đình.



Từ Vị cười mắng:

- Nói với chả năng, triều đình trả ta có nửa lương, ta đương nhiên chỉ làm cho triều đình nửa thời gian, đây là điều công bằng hợp lý.



Hiện giờ kinh quan vẫn chỉ được ăn nửa lương, quan viên bãi công tiêu cực không đếm xuể. Nhưng Từ Vị thì hoàn toàn không phải vì nguyên nhân đó, hắn thuần túy là chán ghét tình hữu nghị giả dối trên quan trường, trừ khi thiên tử triệu, còn cơ bản là hắn ở nhà.



Thẩm Mặc lắc đầu, không đi cãi nhau với hắn, đem tờ huyết thư kia cất vào trong hộp, lại chuẩn bị một phong thư gửi cho Cao Củng. Coi như hoàn thành lời hứa với Cao Củng và Dụ vương, không khỏi thở phào:

- Chuyện này vậy là xong.



Từ Vị hỏi:

- Viên Vĩ thì sao? Đệ cứ thể bỏ qua cho ông ta à?



- Ài, vội cái gì? Mùa đông sắp tới rồi, đáp động vật nhỏ đều biết tích trữ lương thực sống qua mùa đông, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút còn qua năm mới.



- Đệ muốn tiếp tục nuôi ông ta?

Từ Vị có năng lực lý giải siêu cường với những lời nói lung tung của Thẩm Mặc:

- Đợi tương lai dê béo rồi mới giết?



- Đúng, trước tiên cứ nuôi đã, tương lai sẽ trọng dụng vào việc lớn.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Hắn sắp về rồi, huynh quay lại chỗ đi.


- Ta còn nhớ khoa Bính Thìn, Thiệu Hưng các ngươi đỗ mười hai người, trong đó bảy người vào Hàn lâm viện, có phải vậy không?



- Đúng là như thế.



- Tài thật đấy.

Cao Củng than thở:

- Cả tỉnh Hà Nam cũng chưa bao giờ huy hoàng như thế.



- Có thể là bên chỗ hạ quan có nhiều người đọc sách hơn .



- Đúng thế...

Cao Củng trầm tư một lúc mới hồi phục lại tinh thần:

- Ngươi muốn an bài hai đồng hương này thế nào.



- Cố gắng để cho họ rèn luyện.

Thẩm Mặc đáp:

- Bọn họ không muốn trì hoãn ở chức nhàn hạ nữa.



- Có chí khí.

Cao Củng cười:

- Ta sẽ tận lực an bài.



- Đa tạ đại nhân.



Nói xong chính sự, Cao Củng đột nhiên hỏi:

- Nghe nói ngươi sắp mở hội biện luận ở Quốc tử giám.



- Đúng là như thế ạ.

Ông ta hỏi qua đột nhiên, nhưng Thẩm Mặc đã chuẩn bị câu trả lời từ sớm:

- Hạ quan căm phẫn với những lời ngụy biện tà thuyết, nhưng lại sợ những người kia nói chúng ta sợ bọn chúng, cho nên mới dùng tới cường quyền, không cho bọn chúng nói. Như thế rất nhiều sĩ tử trẻ tuổi không rõ chân tướng, lầm lỡ tin theo, há chẳng phải là chúng ta giáo dục thất chức ư.

Thẩm Mặc nói như thật:

- Hạ quan nghe nói " Đại Vũ trị thủy, chặn chẳng bằng thông", lại nghe nói "tà không thể thắng chính", và lại "lý không biện không rõ", thầm nghĩ chúng ta nếu đã chính xác, vậy thì phải bác bỏ lời lẽ méo mó kia trước đông đảo mọi người, các học sinh tất nhiên sẽ hiểu ra ai đúng ai sai, không mù quáng đi theo nữa.



Nghe y nói thao thao bất tuyệt, Cao Củng mỉm cười:

- Xem ra chuyện này ngươi đã cân nhắc kỹ càng rồi, làm thế không có vấn đề gì, dù sao bản thân Quốc tử giám có chức năng mời học giả. Nhưng ta nhắc ngươi, ngàn vạn lần phải khống chế ảnh hưởng trong Quốc tử giám, nếu truyền ra ngoài, sẽ gây nên chấn động, ta e ngươi không xử lý được hậu quả.



- Hạ quan khắc ghi giáo huấn.

Thẩm Mặc cung kính đáp.