Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 57 : Hoàn hương (3)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Thẩm Mặc lại hỏi đã đi khám đại phu chưa, cha Trường Tử nói:

- Đã đi khám rồi, không thiếu chân không thiếu tay, không có bệnh tật gì cả.

Trường Tử đi lại trong phòng mấy vòng, để Thẩm Mặc thấy mình không sao cả, còn gãi đầu cười:

- Thẩm Kinh mua mười cáo bánh bao, ta ăn liền một hơi tám cái.



- Xem ra không sao thật rồi.

Người trong phòng cười lớn nói. Rồi chuyển sự chú ý sang Thẩm Mặc hỏi y:

- Thẩm tướng công ra sao rồi?



- Hai người hiện ở đâu?



- Thẩm gia đối xử với hai người thế nào?



Thẩm Mặc kiên nhẫn trả lời hết, trong lòng trông mong Thẩm Kinh sớm trở về.



Thẩm Kinh làm việc nhanh nhẹn, nửa canh giờ sau liền quay về, đằng sau còn có hai tên tiểu nhị mặc áo vải, mỗi người đẩy một xe.



- Để ở đây đi.

Tới cửa nhà Trường Tử, Thẩm Kinh lấy hai miếng bạc vụn quẳng cho hai tên:

- Coi như tiền đặt trước, các ngươi cứ về đi, đợi lát nữa tính một thể.



Hai tên tiểu nhị trong lòng vốn nơm nớp, vị quan nhân này mặt lạ hoặc, trông lại chẳng giống người tốt. Hai tên sợ hắn đưa mình tới chỗ không người bên sông, đột nhiên quay đầu lại cười gian tà, hỏi muốn ăn dao phay hay là mỳ nước?



Hiện giờ bạc đã vào tay, phải nặng tới hai lượng, hai tên tiểu nhị tức thì yên tâm vừa nói :" Ngài dùng thong thả.." Vừa chạy mất hút.



Thẩm Kinh gãi đầu gãi tai không hiểu ra sao, hướng vào trong sân quát lớn:

- Mấy người ra đây giúp một tay đi.



Láng giềng xung quanh mừng tíu tít, mang tới bảy tám cái bàn dài, xếp thành một hàng trong sân, lại bày một mâm trong nhà cho nữ nhân và trẻ nhỏ, đem 20 vò rượu, 40 cân cá khô, 20 cân thịt bò, 10 cân thịt lợn, 10 cân thịt dê, cùng với những món đậu lạc của nhà mình bầy đầy ắp trên bàn.
- Cạn.



Uống hết bát rượu đó, cha Trường Tử không cho Thẩm Mặc và Trường Tử uống nữa, nói với y:

- Cho cháu uống nữa Thẩm tướng công sẽ trách đấy.



Thẩm Mặc cười khổ:

- Cháu còn chưa uống đã.



Cha Trường Tử cười ha hả:

- Ăn thêm nhiều thức ăn vào, cũng đã mà.



Thấy Thẩm Kinh đang uống ừng ực không ngừng, Thẩm Mặc hết sức ghen tị:

- Uống, uống nữa đi! Uống say ra đấy xem ngươi làm thế nào.



Quả nhiên Thẩm Kinh rất nhanh chóng say ngất, tên gia hỏa này hết sức hào sảng, người ta kính rượu hắn bao nhiêu hắn uống bấy nhiêu. Cho dù cha Trường Tử mỗi lần rót cho hắn một nửa, nhưng hết một vòng, nốc vào bụng mười mấy bát Hoàng tửu, toàn thân tức thì bồng bềnh...



Tên gia hỏa này uống say cũng không khóc không quấy, chỉ đứng đó cười ha ha. Mới ban đầu mọi người còn thấy thú vị, nhưng nghe hắn cười lâu đâm hoảng, Thẩm Mặc chỉ đành đứng dậy:

- Trời không còn sớm nữa, cháu phải đem hắn về, về muộn không được qua cửa.



Mọi người đều biết nhà quyền quý nhiều quy củ, cũng không tiện giữ lại, vội đứng dậy tiễn hai người đi thật xa.



Mấy vị đại thúc tất nhiên là xung phong, muốn giúp khiêng Thẩm Kinh về.



Thẩm Mặc cười lắc đầu:

- Tên này còn đi được, các vị thúc bá cứ về uống rượu đi.



Cha Trường Tử còn chưa yên tâm, bảo Trường Tử đi theo, đưa hai người tới tận cửa Thẩm gia rồi mới trở về.