Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 587 : Thánh tâm

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Thẩm Mặc đã hạ quyết tâm, cho dù dùng tới cực hình của Cẩm Y Vệ một lần cũng phải bắt Lục Tú nói ra hung phạm phía sau màn. . . Dù cho không công khai, nhưng chỉ cần để cho Gia Tĩnh biết là coi như đạt được mục đích rồi.



Nhưng qua gần một ngày y liền nhận được chỉ dụ bảo y tiến cung diện thánh.



- Vẫn chưa hỏi ra gì à.

Chu Cửu gãi đầu nói:

- Biết ăn nói thế nào với hoàng thượng đây?



- Không cần hỏi nữa...

Thẩm Mặc vừa để cho Tam Xích thay y phục giúp mình, vừa bình tĩnh nói:

- Giờ ngươi đến chiếu ngục nói một tiếng, nếu như còn chưa cung khai từ đừng dùng hình nữa.



- Sao vậy?



Đối với chuyển biến trên thái độ của đại nhân, Chu Cửu có chút bất ngờ, thầm nghĩ hôm qua còn kiên quyết lắm mà, tại sao hôm nay lại đi thương hương tiếc ngọc rồi?



Vừa nhìn vẻ mặt của Chu Cửu thì Thẩm Mặc biết ngay hắn đang nghĩ gì. Y khẽ than một tiếng nói:

- Hoàng thượng đã không có hứng thú điều tra tiếp rồi, chúng ta có vẽ rắn thêm chân thì chẳng phải là tự tìm phiền não sao?



- Hoàng thượng không muốn điều tra nữa? - Chu Cửu khó có thể tin.



- Không tin chờ xem.



Thẩm Mặc nặng nề thở dài, cầm lấy áo khoác rồi cất bước ra khỏi phòng, lên kiệu tiến về hướng Tây Uyển.



Tới Tây Uyển Ngọc Hi cung, Thẩm Mặc ngoài ý muốn thấy được một người -- tổng quản cục Chức tạo Giang Nam, Hoàng Cẩm. Người này đã trong thời gian ngắn từ Tô Châu hồi kinh, trên mặt Hoàng Cẩm còn hiện rõ vẻ uể oải, nhưng vừa thấy Thẩm Mặc thì hắn vui vô cùng, nhếch miệng muốn cười chào hỏi.



Thẩm Mặc đã giành trước, bình thản chắp tay nói:

- Hoàng công công lâu nay vẫn khỏe chứ?



Nói đoạn cho hắn một ánh mắt coi chừng.



- À ờ...

Hoàng Cẩm cũng không ngốc, rất nhanh đã thu lại dáng cười, cũng chắp tay hoàn lễ:

- Cám ơn Thẩm đại nhân, vẫn khỏe.



Thẩm Mặc liền hỏi:

- Hoàng thượng có triệu, không biết công công có thể thông bẩm được không?



Hoàng Cẩm khẽ lắc đầu nói:

- Hoàng thượng phục đan rồi, đang luyện công.



Thẩm Mặc lộp bộp một tiếng trong lòng, y nhớ tới Lý Thời Trân từng nói với mình: Hoàng thượng đã tẩu hỏa nhập ma, khuyên can cũng vô dụng, ngươi nên chuẩn bị sớm đi... Hiện tại xem ra Lý tiên sinh nói không ngoa, Gia Tĩnh hoàng đế là nhất định phải đi tới cuối cùng con đường tử lộ này rồi.



Thấy vẻ mặt y dao động, Hoàng Cẩm nhẹ giọng hỏi:

- Không khỏe ư, Thẩm đại nhân?



Thẩm Mặc lắc đầu, cố cười nói:

- Có thể là hơi mệt.



- Vậy mời đại nhân uống trà ngồi chờ tại thiên điện. - Hoàng Cẩm cười nói.



- Đa tạ công công.



Thẩm Mặc nhẹ giọng cám ơn rồi đến thiên điện chờ. Hoàng Cẩm đi dùng trà cùng y đã nói... Hắn nhận được cấp lệnh của lão tổ tông, vâng thánh chỉ đến ngay. Ngày đêm không nghỉ, thay ngựa không thay người, hết 8 ngày đêm từ Tô Châu chạy vội đến Bắc Kinh, trên đường cũng biết hoàng thượng đã đẩy lão tổ tông đi sửa lăng mộ. Hắn thầm hạ quyết tâm, phải tìm cơ hội nghênh đón lão tổ tông trở về.



Nhưng hiện tại Thẩm Mặc nói năng thận trọng, lại làm cho Hoàng Cẩm bồn chồn trong lòng, không biết nên làm thế nào cho phải, vẫn liên tục nháy mắt ra hiệu với y, hy vọng có thể được chút gợi ý.


Sau đó thấy mấy đầu lĩnh Cẩm Y Vệ như Chu Đại và Chu Nhị khiêng cỗ kiệu của Thẩm Mặc từ thông đạo đó đi tới trước mặt y.



Thẩm Mặc cười khổ:

- Làm cái gì vậy? không chơi trò đùa này được đâu.



Chu Đại cười nói với Thẩm Mặc:

- Lão thúc, tất cả những gì ngài làm vì chúng tôi, trên dưới Cẩm Y Vệ đều khắc sâu trong lòng, không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể khiêng ngài một đoạn đường, trò chuyện để bày tỏ kính ý thôi.



Thẩm Mặc xấu hổ chối từ:

- Ta có làm được gì đâu, không đảm đương nổi đại lễ của các vị.



- Không, ngài đã làm tất cả!

Chu Đại nghiêm mặt nói:

- Không để cho Đông Xưởng bỏ đá xuống giếng, cũng cho Cẩm Y Vệ chúng tôi một lần nữa chứng minh bản thân, chí ít trong một khoảng thời gian chúng tôi không cần lo lắng bị ăn tươi rồi.



Về phần tương lai thì có quỷ mới biết, nhưng ít ra đã để lại cho Thập tam thái bảo bọn thời gian có thể tiến thối xoay chuyển, cho nên loại cảm kích này là phát ra từ nội tâm.



Thẩm Mặc cười nói:

- Thả kiệu xuống đi, nếu như thật muốn báo đáp ta. . .

Nhìn chiếu ngục nói:

- Cứ đối xử tốt với cô ta một chút, để cho cô ta được thoải mái hơn...

Rồi nói giọng trầm thấp:

- Nói đến thì nàng ta quả thật là một người đáng thương...



Đám người Chu Đại vốn đều hận chết Lục Tú kia, cố nén lòng muốn lấy pháo bắn nàng ta nữa mà. Nhưng hiện tại Thẩm Mặc đã lên tiếng, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng họ cũng đành phải đáp ứng.



Nhìn họ một lượt, Thẩm Mặc cười nói:

- Được rồi, trở về hết đi, sau này chúng ta cũng rất khó gặp mặt, chư vị đều rất bảo trọng.



Đây là Thẩm Mặc nói thật. Khi phụng chỉ phá án thì y ở lại nha môn Cẩm Y Vệ cũng không việc gì, nhưng một khi hết việc mà lại tiếp xúc với những đặc vụ này nữa, vậy đó chính là không kiên nhẫn để sống tiếp được rồi.



Đám người Chu Đại nghe được ý kiên quyết trong giọng nói của Thẩm Mặc, họ không khỏi có chút buồn bã nói:

- Lão thúc. . .



- Yên tâm đi, Cẩm Y Vệ sẽ không thuộc về Đông Xưởng nữa đâu.

Thẩm Mặc dường như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, thản nhiên cười, rồi hạ giọng nói:

- Các ngươi cứ kiên trì thêm mấy năm, đợi sau khi Lục Cương mãn tang rồi, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn thôi.



Đám người Chu Đại càng thêm cảm khái, mắt ửng đỏ, còn khăng khăng nói:

- Mời lão thúc lên kiệu!



- Mời lão thúc lên kiệu!



Cẩm Y Vệ đang xếp hàng liền đồng loạt quỳ xuống, cùng nhau trầm giọng nói.



Thẩm Mặc bất đắc dĩ, đành phải ngồi lên kiệu.



- Khởi kiệu! - Chu Đại cao giọng nói: - Tiễn lão thúc!



- Tiễn lão thúc!



Đám Cẩm Y Vệ liền đồng loạt cao giọng hô.



Đưa Thẩm Mặc đi đến tận cửa nha môn họ mới đổi thành kiệu phu của y, Thẩm Mặc xốc lên mành kiệu, nhìn tấm biển của Bắc Trấn phủ ti, trong lòng tự nhủ: Hy vọng là vĩnh biệt rồi...