Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 590 : Mắng

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Thẩm Mặc dẫn Ngô Cường vào trong phủ, chưa kịp an vị thì Ngô Cường đã móc ra một phong thơ từ trong người:

- Đây là thư Thiên hộ chúng tôi viết cho đại nhân.



Vừa nhìn bìa mặt là để cho mình tự tay mở, Thẩm Mặc đè lại nỗi kinh hoảng trong lòng xé mở bì thư, vừa nhìn không khỏi mặt tái mét, giẫm chân nói:

- Lão sư, đều là họa đồ nhi gây ra!



Lá thư này có nội dung gì mà có thể làm cho Thẩm Mặc kinh hoàng như vậy? Đều bởi vì trên đó nói, lão sư của y Thẩm Luyện đang nguy tại sớm tối!



Lại nói Thanh Hà tiên sinh Thẩm Luyện, bởi vì trải qua đảm nhiệm tại Cẩm Y Vệ, thấy Nghiêm thị phụ tử hoành hành phạm pháp, khiến cho lang sói đầy rẫy triều đình, người người oán trách. Ông lại là người có tính khí căm thù cái ác, mặc dù biết rõ không địch lại, nhưng cũng muốn học tập Trương Tử Phòng Bác Lãng kích Thủy Hoàng*, tuy là tốn công vô ích, nhưng cũng làm tấm gương cho chúng nhân. Ông liền ôm nỗi hận thượng biểu kể rõ Nghiêm Tung phụ tử chiêu quyền nhận hối lộ, hung hãn tàn bạo, khi quân ngộ quốc thập đại tội, xin chém để tạ lỗi với thiên hạ.



/Chuyện Trương Tử Phòng(Trương Lương) phục kích Tần Thủy Hoàng tại Bác Lãng sa.



Lúc đó Nghiêm đảng như mặt trời ban trưa, thời cơ đảo Nghiêm còn chưa thích hợp, Thẩm Luyện cô ý thượng thư, khác nào lấy trứng chọi đá. Kết quả thánh chỉ hạ xuống, trách lại ông ta vu cáo đại thần, mua danh trục lợi, Cẩm Y Vệ đánh 100 gậy rồi đẩy ra Khẩu Bắc làm dân. Cũng may có Lục Bỉnh chiếu cố, 100 gậy cũng không thương tổn đến gân cốt, nhưng Lục Bỉnh đã hết sức, cũng không thể thay đổi được thánh chỉ, Thẩm Luyện vẫn bị loại bỏ nguyên quán, ngoại trừ Thẩm Tương tại Thiệu Hưng xa xôi, còn đâu toàn gia bị sung quân đến Tuyên Phủ làm dân.



Tuyên Phủ là một trong cửu biên chống cự quân Mông Cổ, bởi vì mấy năm liên tục chịu đủ quấy phá, khung cảnh tang hoang, dân phong hung ác, so với kinh sư phồn hoa, Giang Nam như họa thì giống như cách biệt trời và đất. Thế mà Thẩm phu nhân lại có thai, một nhà bốn người không ai thân thích, không chỗ đặt chân, muốn thuê nhà dân ở thì lại không có chỉ dẫn, không biết ở đâu mới an thân. Cuộc sống mờ mịt không lối, rất chật vật.



Đương lúc bàng hoàng, thì thấy một người người mặc áo dài, chân đeo ủng đi mưa, đầu đội dù đi qua, quan sát Thẩm Luyện chốc lát mới lên tiếng nói:

- Quan nhân có phải là họ Thẩm? đến từ kinh sư?



Thẩm Luyện vừa nhìn khí chất của hắn ta, bỗng cảm thấy có phần quen thuộc, không khỏi khẽ nói:

- Ta là Thẩm Luyện, ngươi là. . .



Người nọ kinh hỉ nói:

- Lão đại nhân, tiểu nhân Cẩm Y Vệ Tuyên Đại Thiên hộ Niên Vĩnh Khang. Đây không phải chỗ để nói chuyện, hàn gia cách nơi này không xa, xin dời bước tránh mưa rối mới nói chuyện.



Thẩm Luyện không muốn liên quan gì với Cẩm Y Vệ nữa, nhưng Niên Vĩnh Khang hết sức ân cần, ông chỉ phải tòng mệnh. Đi chưa lâu thì đến nơi ở của Niên Vĩnh Khang. Hắn liền mời Thẩm Luyện đến trung đường, khấu đấu bài:

- Bái kiến lão đại nhân.



Thẩm Luyện vội vã nâng hắn dậy:

- Ta chỉ còn một thảo dân, Niên thiên hộ không đáng làm vậy.



Niên Vĩnh Khang vẻ mặt kính ngưỡng nói:

- Lão đại nhân không sợ cường quyền, liều chết tố cáo Nghiêm tặc, là trung thần nghĩa sĩ thiên hạ, đại danh đã truyền khắp chúng huynh đệ, hôm nay nhìn thấy thật là tam sinh hữu hạnh!



Dứt lời lại tiếp tục bái.



Thẩm Luyện phải nâng dậy vài ba lần, lại bảo hai nhi tử thay mình hoàn lễ với Niên Vĩnh Khang. Niên Vĩnh Khang cũng bảo lão bà đón Thẩm phu nhân an trí tại nội trạch, giết heo mua rượu, khoản đãi một nhà Thẩm Luyện, đêm hôm đó nói hết lời mới khuyên họ ngủ lại một đêm.




Thứ hai viết:

Sát sinh báo chủ ý hà như?

Giải đạo công thành vạn cốt khô.

Thí thính sa trường phong vũ dạ,

Oan hồn tương hoán mịch đầu lô.



Thứ ba viết:

Bản vi cầu sinh lai tị lỗ,

Thùy tri tị lỗ phản tường sinh!

Tảo tri lỗ thủ tương dân giả,

Hối bất đương thì tùy lỗ hành!



Dương Thuận tức thì mặt như gan heo, tức giận đến run cả người:

- Cuồng đồ to gan? cuồng đồ to gan...



Thẩm Luyện khẳng khái đứng dậy, chỉ vào mũi Dương Thuận mà mắng:

- Dân chúng gặp phải Yêm Đáp, bị cướp bóc, chỉ còn lại một tính mạng, đã kinh hoảng thê thảm đến cực điểm, sau đó gặp phải quan binh Đại Minh ta, rốt cuộc tưởng yên tâm, chạy tới khóc lóc kể lể, nhưng thế nào cũng không ngờ được, đợi họ lại là đồ đao của người một nhà! Những bách tính đáng thương này chưa từng đánh mất tính mệnh tại nơi Thát Lỗ, lại bị quan binh mà mình nuôi dưỡng sát hại, bọn họ vĩnh viễn chết không nhắm mắt! Hóa thành lệ quỷ cũng muốn nguyền rủa ngươi chết không được tử tế!



Dương Thuận bị mắng cho vừa thẹn vừa giận, há mồm quát to:

- Người đâu...



Chữ đâu còn chưa nói hết thì miệng phun ra một ngụm máu, bệt mông ngồi dưới đất.



Bọn thị vệ sớm nghe được động tĩnh lúc này ào ạo chạy đến bắt lấy Thẩm Luyện. Thẩm Luyện bị trói chặt hai tay, nhưng miệng vẫn còn chửi:

- Ngươi là kẻ tán tận lương tâm, giết bình dân Đại Minh ta mạo nhận công lao, lương tâm của ngươi cho chó ăn rồi sao? hay là mẹ ngươi căn bản chưa sinh cho ngươi thứ đó...



Khi ông bị kéo đến thật xa mà tiếng mắng vẫn còn không dứt bên tai.



Thẩm Luyện sở dĩ đến một mình chính là vì không muốn tổn thương đến người vô tội, về phần bản thân ông. Nói đến thì từ lúc buộc tội Nghiêm Tung ở kinh thành, ông từ lâu đã không còn để bụng để bụng đến chuyện sống chết rồi...



Nhưng không tới vài ngày thì ông liền được thả ra ngoài, chờ ông ở cửa chính là Niên Vĩnh Khang. . .



Dương Thuận bị ông mắng cho bệnh nặng một trận, suýt nữa đứt thắng đến thẳng Quỷ môn quan, sau đó cũng may khỏi bệnh, nhưng ban đêm chỉ cần nhắm mắt thì hắn lại thấy vô số oan hồn không đầu bay vòng quanh mình, đòi muốn thủ cấp của hắn. Đêm không thể ngủ, cả người hắn tiều tụy ghê gớm, vốn đã là một con khỉ ốm, hiện tại thì chỉ còn da bọc xương.



Hắn không đi hối lỗi về tội ác của mình, trái lại cho rằng đây là do Thẩm Luyện nguyền rủa gây nên, hận ý của hắn đối với Thẩm Luyện đã đến mức tột đỉnh rồi!